Chương 171:
Mộ Kiến Xuân Thâm
26/01/2023
Trong bánh bao có một tới hai miếng thịt, Tống Nguyệt Minh đã hỏi Vương Bảo Trân, chuyên chọn miếng thịt mỡ mà nhà mình ăn không nổi bỏ vào. Trước tiên phải tặng hai phần cho cụ già sống sân cũ vì bà nội Ngụy còn sống, ai cũng không thể xem nhẹ bà ấy. Hơn nữa, hai chén thịt, hai chén sủi cảo.
Vì có nhiều thứ nên đương nhiên hai người phải cùng nhau đưa, Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh đều thay quần áo mới. Bà nội Ngụy lười biếng ra khỏi phòng, ngồi ngay ngắn trong phòng chính. Ngụy Xuân Hoa mặc áo len mới cười tủm tỉm gọi anh trai và chị dâu.
“Xuân Hoa, ra đây. Cô cho con tiền mừng tuổi nè.”
Vương Bảo Trân muốn ngăn cản không cho nhưng Tống Nguyệt Minh không bận tâm, nhét bao lì xì vào tay cô bé. Bây giờ, trẻ con nhà người ta khẳng định là chờ mong tiền mừng tuổi, cô cho năm đồng.
Năm đầu tiên sau tân hôn, Vương Bảo Trân tặng cho họ một đồng tiền mừng tuổi. Tống Nguyệt Minh từ chối một câu liền nhận được hai đồng, đến phiên bà nội Ngụy thì chậm rãi móc hai xu từ trong túi quần ra đưa cho cô.
Tống Nguyệt Minh cười rồi nhận, Vương Bảo Trân gắp bánh bao nhân rau ra dĩa, hỏi cô: “Nguyệt Minh, thịt trong bánh của con rất lớn!”
“Chỉ có nhà con mới được như vậy..”
Vương Bảo Trân lại đổ hai chén thịt kia vào bát nhà mình, liếc một cái liền biết canh ít thịt nhiều, sủi cảo cũng đầy hai chén, thật đúng là ——!
Tống Nguyệt Minh nhận bát rỗng, cô cùng Vệ Vân Khai liền trở về nên chỉ bận rộn vào buổi sáng thôi.
Một lát sau, hai đứa con trai của nhà họ Ngụy dẫn theo mấy đứa nhỏ tới đưa thịt và sủi cảo. Vương Bảo Trân liếc một cái, trong bát đều là nước dùng và không có thịt. Bà mím môi, không nói gì vì dù sao cuộc sống của ba gia đình không giống nhau.
Năm đứa nhỏ bước vào sân đưa bánh bao cho thím nhỏ và chú nhỏ, Tống Nguyệt Minh lấy tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn. Mỗi người năm xu rất công bằng.
Bọn nhỏ nhận được tiền mừng tuổi liền giải tán, một lát sau thì sân cũ sôi nổi hẳn lên. Người nối liền không dứt tới chúc tết, Tống Nguyệt Minh cùng Vệ Vân Khai thì đi chúc tết người quen. Trên đường trở về, hai người gặp được hai đứa nhỏ trùng hợp cũng tới chỗ này. Tống Nguyệt Minh cẩn thận nhớ lại mới biết đây là cháu trai của con trai út đã chết sớm của ông nội Ngụy, cô cũng đưa tiền mừng tuổi.
Một buổi sáng, Tống Nguyệt Minh đưa không ít tiền mừng tuổi nhưng lại thu rất ít nên căn bản là không đủ dùng.
Tống Nguyệt Minh dành thời gian chửi bới: "May mắn là bối phận của anh cao hơn một chút, không thì em không biết nên xưng hô với mọi người thế nào.”
Vệ Vân Khai sờ mũi, nhịn cười.
Đến buổi chiều hai người chuyên tâm chuẩn bị đồ đạc để mùng hai đến nhà mẹ đẻ, lễ tết thì không thể thiếu bánh bao nhân rau, quả mật ong. Lần này về mà thuận lợi thì họ sẽ đi một chuyến tới chỗ người thân khác của Tiểu Tống Trang.
“Đi tới chỗ người thân mới có thể nghỉ ngơi trong nhà.”
Hai người không khác gì vợ chồng ở trần gian, với lại còn vui vẻ sống ở trong đó. Nửa năm trước, Hoàng Chi Tử còn coi cô không biết nhiều thứ. Bây giờ dĩ nhiên là có thể cùng Vệ Vân Khai chống đỡ cả một gia đình. Tống Nguyệt Minh nghĩ, Hoàng Chi Tử nên khen ngợi cô.
Tâm trạng trở về nhà mẹ đẻ rất tốt, đặc biệt là đạp xe trên đường nhìn vợ chồng nhà người ta đến nhà mẹ đẻ chúc tết cũng là một phong cảnh tốt.
Tới nhà họ Tống, Hoàng Chi Tử nhiệt tình chuẩn bị, cha mẹ đẻ bà mất sớm nên mùng hai liền chờ con gái tới nhà để không khí trong nhà trở nên sôi động hơn. Hai người vừa tới chỉ cần ngồi xuống, không cần làm gì mà chỉ nói chuyện. Hoàng Chi Tử giục họ đến chúc tết gia đình Tống Vệ Dân trước, chờ thăm họ hàng xong thì chuyên tâm ở nhà ăn cơm.
Tống Nguyệt Minh nghe lời dẫn Vệ Vân Khai đi, ai ngờ vừa mới ngã rẽ đã gặp một đôi vợ chồng. Tống Bách Hằng mặc quần áo bình thường lộ ra dáng người anh tuấn, Dương Mẫn thanh tú dịu dàng, bụng cô hơi lồi. Hai người mới từ nhà mẹ đẻ về, trên tay Tống Bách Hằng còn cầm quà tặng. Hai ngày trước vừa qua mùa tuyết, đất còn chưa hoàn toàn bằng phẳng nên khi bốn người gặp mặt, Tống Bách Hằng đang nhắc nhở Dương Mẫn dưới chân.
Vì có nhiều thứ nên đương nhiên hai người phải cùng nhau đưa, Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh đều thay quần áo mới. Bà nội Ngụy lười biếng ra khỏi phòng, ngồi ngay ngắn trong phòng chính. Ngụy Xuân Hoa mặc áo len mới cười tủm tỉm gọi anh trai và chị dâu.
“Xuân Hoa, ra đây. Cô cho con tiền mừng tuổi nè.”
Vương Bảo Trân muốn ngăn cản không cho nhưng Tống Nguyệt Minh không bận tâm, nhét bao lì xì vào tay cô bé. Bây giờ, trẻ con nhà người ta khẳng định là chờ mong tiền mừng tuổi, cô cho năm đồng.
Năm đầu tiên sau tân hôn, Vương Bảo Trân tặng cho họ một đồng tiền mừng tuổi. Tống Nguyệt Minh từ chối một câu liền nhận được hai đồng, đến phiên bà nội Ngụy thì chậm rãi móc hai xu từ trong túi quần ra đưa cho cô.
Tống Nguyệt Minh cười rồi nhận, Vương Bảo Trân gắp bánh bao nhân rau ra dĩa, hỏi cô: “Nguyệt Minh, thịt trong bánh của con rất lớn!”
“Chỉ có nhà con mới được như vậy..”
Vương Bảo Trân lại đổ hai chén thịt kia vào bát nhà mình, liếc một cái liền biết canh ít thịt nhiều, sủi cảo cũng đầy hai chén, thật đúng là ——!
Tống Nguyệt Minh nhận bát rỗng, cô cùng Vệ Vân Khai liền trở về nên chỉ bận rộn vào buổi sáng thôi.
Một lát sau, hai đứa con trai của nhà họ Ngụy dẫn theo mấy đứa nhỏ tới đưa thịt và sủi cảo. Vương Bảo Trân liếc một cái, trong bát đều là nước dùng và không có thịt. Bà mím môi, không nói gì vì dù sao cuộc sống của ba gia đình không giống nhau.
Năm đứa nhỏ bước vào sân đưa bánh bao cho thím nhỏ và chú nhỏ, Tống Nguyệt Minh lấy tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn. Mỗi người năm xu rất công bằng.
Bọn nhỏ nhận được tiền mừng tuổi liền giải tán, một lát sau thì sân cũ sôi nổi hẳn lên. Người nối liền không dứt tới chúc tết, Tống Nguyệt Minh cùng Vệ Vân Khai thì đi chúc tết người quen. Trên đường trở về, hai người gặp được hai đứa nhỏ trùng hợp cũng tới chỗ này. Tống Nguyệt Minh cẩn thận nhớ lại mới biết đây là cháu trai của con trai út đã chết sớm của ông nội Ngụy, cô cũng đưa tiền mừng tuổi.
Một buổi sáng, Tống Nguyệt Minh đưa không ít tiền mừng tuổi nhưng lại thu rất ít nên căn bản là không đủ dùng.
Tống Nguyệt Minh dành thời gian chửi bới: "May mắn là bối phận của anh cao hơn một chút, không thì em không biết nên xưng hô với mọi người thế nào.”
Vệ Vân Khai sờ mũi, nhịn cười.
Đến buổi chiều hai người chuyên tâm chuẩn bị đồ đạc để mùng hai đến nhà mẹ đẻ, lễ tết thì không thể thiếu bánh bao nhân rau, quả mật ong. Lần này về mà thuận lợi thì họ sẽ đi một chuyến tới chỗ người thân khác của Tiểu Tống Trang.
“Đi tới chỗ người thân mới có thể nghỉ ngơi trong nhà.”
Hai người không khác gì vợ chồng ở trần gian, với lại còn vui vẻ sống ở trong đó. Nửa năm trước, Hoàng Chi Tử còn coi cô không biết nhiều thứ. Bây giờ dĩ nhiên là có thể cùng Vệ Vân Khai chống đỡ cả một gia đình. Tống Nguyệt Minh nghĩ, Hoàng Chi Tử nên khen ngợi cô.
Tâm trạng trở về nhà mẹ đẻ rất tốt, đặc biệt là đạp xe trên đường nhìn vợ chồng nhà người ta đến nhà mẹ đẻ chúc tết cũng là một phong cảnh tốt.
Tới nhà họ Tống, Hoàng Chi Tử nhiệt tình chuẩn bị, cha mẹ đẻ bà mất sớm nên mùng hai liền chờ con gái tới nhà để không khí trong nhà trở nên sôi động hơn. Hai người vừa tới chỉ cần ngồi xuống, không cần làm gì mà chỉ nói chuyện. Hoàng Chi Tử giục họ đến chúc tết gia đình Tống Vệ Dân trước, chờ thăm họ hàng xong thì chuyên tâm ở nhà ăn cơm.
Tống Nguyệt Minh nghe lời dẫn Vệ Vân Khai đi, ai ngờ vừa mới ngã rẽ đã gặp một đôi vợ chồng. Tống Bách Hằng mặc quần áo bình thường lộ ra dáng người anh tuấn, Dương Mẫn thanh tú dịu dàng, bụng cô hơi lồi. Hai người mới từ nhà mẹ đẻ về, trên tay Tống Bách Hằng còn cầm quà tặng. Hai ngày trước vừa qua mùa tuyết, đất còn chưa hoàn toàn bằng phẳng nên khi bốn người gặp mặt, Tống Bách Hằng đang nhắc nhở Dương Mẫn dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.