Chương 173:
Mộ Kiến Xuân Thâm
26/01/2023
Tống Nguyệt Minh thầm nghĩ người ta cũng phải đồng ý để Tống Kiến Cương cưới họ nhưng cô chỉ có thể nói: “Không muốn thì không muốn. Con thấy mẹ nhất định phải ấn đầu anh ấy bắt anh ấy đồng ý, náo loạn sẽ không rất lúng túng.”
"Nguyệt Minh, trước kia con có quan hệ tốt nhất với anh hai. Hay là con đi khuyên nhủ nó?”
Tống Nguyệt Minh lắc đầu, thẳng thắn nói: "Lúc trước, anh ấy không thể cưới được Dương Mẫn nên có lẽ bây giờ vẫn còn đang trách con. Con không dám chắc chuyện này.”
Muốn cô đi giật dây để Tống Kiến Cương tiếp tục đi gây họa cho các cô gái khác. Việc đó quá mất lương tâm!
Lúc này, Hoàng Chi Tử mới phát hiện từ tháng sáu đến giờ, con gái nhỏ bắt đầu có thái độ lạnh nhạt với con trai thứ hai, bình thường không nói gì nhưng bây giờ lại thờ ơ, mới cảm giác tình cảm giữa hai anh em dần trở nên nhạt nhẽo. Bà muốn nói gì đó nhưng Tống Nguyệt Minh đã bưng một mâm thức ăn xoay người đi ra ngoài. Bà chỉ có thể nuốt những lời mình muốn nói vào bụng. Đợi vài năm nữa về nhà, không còn nhớ tới chuyện đó thì có lẽ sẽ trở nên tốt hơn.
Cả một nhà bốn người Vương Quyên tới thăm nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng và Tống Kiến Cương cùng hai người nữa ăn cơm. Trên bàn cơm, họ nói những chuyện lặt vặt và công việc của Vệ Vân Khai.
Từ lúc rời khỏi nhà họ Tống cũng không có tranh chấp về quà tết mang dênd, người nhà mình không cần giả khách sáo. Hoàng Chi Tử lo lắng dặn dò những chuyện Tống Nguyệt Minh cần phải làm. Đừng quên tới thăm họ hàng, nếu không sẽ bị người ta soi mói.
Trên đường trở về Tống Nguyệt Minh ngồi ở ghế sau xe đạp, vẽ lung tung lên lưng Vệ Vân Khai. Vệ Vân Khai đã quen với những động tác nhỏ này của cô nên có thể chịu đựng sự ngứa ngáy từ cô, thả lỏng cho cô tùy ý chơi.
Mùng ba không thích hợp đi thăm họ hàng nên có thể nghỉ ngơi ở nhà một ngày, Tống Nguyệt Minh chuẩn bị được một giấc ngủ ngon. Ai ngờ hai con gái của bà nội Ngụy về thăm người thân, ông nội Ngụy không còn sống trên đời nên tới mùng ba thì hai cô mới trở về. Về tình về lý thì Tống Nguyệt Minh phải đến sân cũ ngồi một lát, chỉ là còn chưa xuất hiện ở cửa nhà họ thì bỗng nhớ tới những lời Tề Thụ Vân nói với cô khi mới kết hôn.
"Vân Khai, cô nào muốn gả cháu gái mình cho anh?”
Cô hỏi từ từ, như chỉ là thuận miệng hỏi một cậu.
Vệ Vân Khai như ông già mau quên, hỏi ngược lại: "Có chuyện này? Anh không nhớ rõ lắm.”
Tống Nguyệt Minh nhướng mày, chỉnh góc độ gian xảo rồi hỏi: "Có phải giới thiệu cho anh nhiều người quá nên anh không nhớ rõ không?”
"... Đương nhiên là không phải, các cô trong nhà đều không lớn hơn em nhiêu tuổi."
“Thì ra là vậy.”
Hai con gái của bà cụ họ Ngụy dẫn cả một gia đình lớn và cháu gái chưa kết hôn tới. Hôm nay, cháu trai và cháu gái tới nhà bà ngoại chơi. Vương Bảo Trân chia bao lì xì màu xanh chứa tiền mừng tuổi cho các cháu. Hai cô cộng lại mới cho Tống Nguyệt Minh được một đồng nhưng Tống Nguyệt Minh phải mừng không biết bao người, thật hút máu.
Hơn nữa, hai cô đều có thái độ lạnh nhạt với cô. Tống Nguyệt Minh không cần phải mặt nóng dán mông lạnh, sau khi trò chuyện một lát liền đi về nhà. Họ ăn cơm trưa ở sân nhà mình, mới ăn được một nửa mới nhớ tới mình có hai cô nhỏ. Cô không biết tính cách của hai người đó ra sao.
Mùng bốn, Tống Nguyệt Minh tới nhà Tống Vệ Cầm chúc tết đầu tiên, chỉ để quà lại chứ không ở lại ăn cơm. Họ còn phải vội tới nhà Tống Vệ Lan trong thành.
Tống Nguyệt Minh không có ấn tượng tốt với Tống Vệ Lan nhưng vì là họ hàng nên bắt buộc phải đi, không thì khó bàn giao với bà nọi Tống. Trong lễ hội mùa xuân, có không ít người đi xe buýt qua lại giữa hai huyện trong thành phố. Lúc này chỉ còn lại một chỗ trên xe buýt, Tống Nguyệt Minh ngồi xuống, Vệ Vân Khai đứng bên cạnh cô. May là con đường rất gần nên chưa đi bao lâu đã tới.
"Nguyệt Minh, trước kia con có quan hệ tốt nhất với anh hai. Hay là con đi khuyên nhủ nó?”
Tống Nguyệt Minh lắc đầu, thẳng thắn nói: "Lúc trước, anh ấy không thể cưới được Dương Mẫn nên có lẽ bây giờ vẫn còn đang trách con. Con không dám chắc chuyện này.”
Muốn cô đi giật dây để Tống Kiến Cương tiếp tục đi gây họa cho các cô gái khác. Việc đó quá mất lương tâm!
Lúc này, Hoàng Chi Tử mới phát hiện từ tháng sáu đến giờ, con gái nhỏ bắt đầu có thái độ lạnh nhạt với con trai thứ hai, bình thường không nói gì nhưng bây giờ lại thờ ơ, mới cảm giác tình cảm giữa hai anh em dần trở nên nhạt nhẽo. Bà muốn nói gì đó nhưng Tống Nguyệt Minh đã bưng một mâm thức ăn xoay người đi ra ngoài. Bà chỉ có thể nuốt những lời mình muốn nói vào bụng. Đợi vài năm nữa về nhà, không còn nhớ tới chuyện đó thì có lẽ sẽ trở nên tốt hơn.
Cả một nhà bốn người Vương Quyên tới thăm nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng và Tống Kiến Cương cùng hai người nữa ăn cơm. Trên bàn cơm, họ nói những chuyện lặt vặt và công việc của Vệ Vân Khai.
Từ lúc rời khỏi nhà họ Tống cũng không có tranh chấp về quà tết mang dênd, người nhà mình không cần giả khách sáo. Hoàng Chi Tử lo lắng dặn dò những chuyện Tống Nguyệt Minh cần phải làm. Đừng quên tới thăm họ hàng, nếu không sẽ bị người ta soi mói.
Trên đường trở về Tống Nguyệt Minh ngồi ở ghế sau xe đạp, vẽ lung tung lên lưng Vệ Vân Khai. Vệ Vân Khai đã quen với những động tác nhỏ này của cô nên có thể chịu đựng sự ngứa ngáy từ cô, thả lỏng cho cô tùy ý chơi.
Mùng ba không thích hợp đi thăm họ hàng nên có thể nghỉ ngơi ở nhà một ngày, Tống Nguyệt Minh chuẩn bị được một giấc ngủ ngon. Ai ngờ hai con gái của bà nội Ngụy về thăm người thân, ông nội Ngụy không còn sống trên đời nên tới mùng ba thì hai cô mới trở về. Về tình về lý thì Tống Nguyệt Minh phải đến sân cũ ngồi một lát, chỉ là còn chưa xuất hiện ở cửa nhà họ thì bỗng nhớ tới những lời Tề Thụ Vân nói với cô khi mới kết hôn.
"Vân Khai, cô nào muốn gả cháu gái mình cho anh?”
Cô hỏi từ từ, như chỉ là thuận miệng hỏi một cậu.
Vệ Vân Khai như ông già mau quên, hỏi ngược lại: "Có chuyện này? Anh không nhớ rõ lắm.”
Tống Nguyệt Minh nhướng mày, chỉnh góc độ gian xảo rồi hỏi: "Có phải giới thiệu cho anh nhiều người quá nên anh không nhớ rõ không?”
"... Đương nhiên là không phải, các cô trong nhà đều không lớn hơn em nhiêu tuổi."
“Thì ra là vậy.”
Hai con gái của bà cụ họ Ngụy dẫn cả một gia đình lớn và cháu gái chưa kết hôn tới. Hôm nay, cháu trai và cháu gái tới nhà bà ngoại chơi. Vương Bảo Trân chia bao lì xì màu xanh chứa tiền mừng tuổi cho các cháu. Hai cô cộng lại mới cho Tống Nguyệt Minh được một đồng nhưng Tống Nguyệt Minh phải mừng không biết bao người, thật hút máu.
Hơn nữa, hai cô đều có thái độ lạnh nhạt với cô. Tống Nguyệt Minh không cần phải mặt nóng dán mông lạnh, sau khi trò chuyện một lát liền đi về nhà. Họ ăn cơm trưa ở sân nhà mình, mới ăn được một nửa mới nhớ tới mình có hai cô nhỏ. Cô không biết tính cách của hai người đó ra sao.
Mùng bốn, Tống Nguyệt Minh tới nhà Tống Vệ Cầm chúc tết đầu tiên, chỉ để quà lại chứ không ở lại ăn cơm. Họ còn phải vội tới nhà Tống Vệ Lan trong thành.
Tống Nguyệt Minh không có ấn tượng tốt với Tống Vệ Lan nhưng vì là họ hàng nên bắt buộc phải đi, không thì khó bàn giao với bà nọi Tống. Trong lễ hội mùa xuân, có không ít người đi xe buýt qua lại giữa hai huyện trong thành phố. Lúc này chỉ còn lại một chỗ trên xe buýt, Tống Nguyệt Minh ngồi xuống, Vệ Vân Khai đứng bên cạnh cô. May là con đường rất gần nên chưa đi bao lâu đã tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.