Chương 29:
Mộ Kiến Xuân Thâm
07/01/2023
Chuyện Dương Mẫn và Tống Bách Hằng gặp mặt muốn đính hôn khiến không chỉ một mình Tống Kiến Cương thấy vội, thật ra anh ta muốn mở miệng bảo Hoàng Chi Tử mời bà mối về làm mai, nhưng từ sau khi Tống Nguyệt Minh nhảy sông trở về, Hoàng Chi Tử lập tức không cho anh ta nhắc đến từ nào về Dương Mẫn ở nhà, kiên quyết ngăn cản mọi khả năng đến với nhau của anhn và Dương Mẫn.
Tống Nguyệt Minh nhớ rõ trong nguyên tác có một đoạn phân tích, trước khi Tống Bách Hằng xuất hiện, Dương Mẫn cũng từng suy xét tới khả năng đến với Tống Kiến Cương, đây là đối tượng tốt nhất trong phạm vi có thể lựa chọn của cô, nhưng tính tình Tống Kiến Cương vừa ngang bướng vừa buông thả nên không phải lựa chọn tốt để lấy làm chồng, tầm mắt Hoàng Chi Tử cao nên Dương Mẫn đã loại trừ Tống Kiến Cương ngay từ sớm.
Kịch bản mà Dương Mẫn nhận là kiểu nữ chính trước khổ sau ngọt, lúc xuyên tới nguyên chủ bị đói chết, chỉ còn cha ruột mẹ kế, em trai em gái lại không cùng một mẹ sinh, nếu không phải bà nội của cô chắt chiu từng chút để nuôi cô thì chắc chắn cô đã không có ngày hôm nay, hơn nữa, thanh danh cha ruột không tốt mà mẹ kế lại hay tính toán, là nhà ai thì cũng không muốn tìm con dâu như thế vào cửa, bởi thế mặc dù Dương Mẫn đã qua mười tám tuổi nhưng những người bà mối giới thiệu không phải thiếu cánh tay cái chân thì cũng là kẻ góa vợ, đến giờ cũng tính là lúc được khổ tận cam lai.
Bây giờ Tống Kiến Cương có làm này làm nọ thì cũng chỉ là một bên nhiệt tình, không chừng đang ấp ủ toan tính gì đó, Tống Nguyệt Minh còn ngóng trông Tống Bách Hằng tới đánh cho anh ta một trận để anh ta biết sự khác nhau so với người đi lính, tốt nhất là sau đó hoàn toàn dẹp bỏ mấy suy nghĩ nguy hiểm đi.
Tống Kiến Cương không an phận, Hoàng Chi Tử bắt đầu vội vàng tìm bà mối để làm mai cho thằng con trai thứ hai, còn kéo dài tiếp thì chắc trong nhà ầm ĩ hết cả lên!
“Haiz, cũng không biết bên kia ra sao rồi, cô cả nhà con cũng không biết gửi cho bức thư báo tin nữa!” Hoàng Chi Tử ngóng trông chuyện kết hôn của con gái út được quyết định chắc chắc.
Tống Nguyệt Minh cũng phát sầu, cái cô sầu là rốt cuộc Vệ Vân Khai muốn hay là không muốn, chắc không phải là muốn cô chủ động mở miệng từ chối đúng không vì như vậy thì mất phong độ quá, huống chi cô cũng không phải con giun trong bụng anh, lỡ như nghĩ sai thì sẽ bị dán cái nhãn ‘người phụ nữ ngu ngốc kiêu ngạo dám từ chối Vệ Vân Khai’, chờ người ta áo gấm về làng rồi, chậc chậc...
Có điều, đúng là Vệ Vân Khai là một đối tượng không tồi, nếu cô có can đảm ăn vào thì nói không chừng có thể sống một cuộc đời trôi chảy theo mong muốn.
Hoàng Chi Tử thấy con gái đang ngây người thì thăm dò thử: “Nguyệt Minh, có thật là con nghĩ thông suốt rồi không?”
“Thông suốt cái gì?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
Hoàng Chi Tử thật sự sợ con gái út lại nghĩ quẫn lần nữa, muốn ngôi sao thì không được đưa ánh trăng, bây giờ Tống Bách Hằng sắp đính hôn rồi mà còn làm ầm làm ĩ thì đúng là mất mặt, lại nói người mẹ góa phụ của Tống Bách Hằng cũng là người mềm cứng không ăn.
“Cái thằng họ Tống cũng không phải thứ tốt lành gì, con đừng nghĩ tới chuyện lấy nó nữa.” Hoàng Chi Tử không nhắc tới chuyện thích hay không thích.
Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng rồi bĩu môi nói: “Con cũng đâu phải con ngốc, bây giờ có cả đống người chờ xem để cười vào mặt con, con không thèm làm chuyện để bọn họ được như ý đâu, người tốt hơn tên họ Tống đó đầy cả ra!”
Hoàng Chi Tử vỗ đùi đầy kích động: “Đúng thế, nếu con thật sự nghĩ được như thế thì tốt rồi, cái thằng Vệ Vân Khai đó đúng là không tồi, hai đứa chịu khó tiếp xúc nhiều hơn, chờ đến khi con gả đi, mẹ sẽ cho con mấy thứ tốt đã tích cóp được!”
Tống Nguyệt Minh xem nhẹ “thứ tốt” mà Hoàng Chi Tử nói đầy sâu xa theo bản năng, mới thoát khỏi danh hiệu thích Tống Bách Hằng nên còn chưa dám trêu chọc ông lớn Vệ.
Tống Nguyệt Minh nhớ rõ trong nguyên tác có một đoạn phân tích, trước khi Tống Bách Hằng xuất hiện, Dương Mẫn cũng từng suy xét tới khả năng đến với Tống Kiến Cương, đây là đối tượng tốt nhất trong phạm vi có thể lựa chọn của cô, nhưng tính tình Tống Kiến Cương vừa ngang bướng vừa buông thả nên không phải lựa chọn tốt để lấy làm chồng, tầm mắt Hoàng Chi Tử cao nên Dương Mẫn đã loại trừ Tống Kiến Cương ngay từ sớm.
Kịch bản mà Dương Mẫn nhận là kiểu nữ chính trước khổ sau ngọt, lúc xuyên tới nguyên chủ bị đói chết, chỉ còn cha ruột mẹ kế, em trai em gái lại không cùng một mẹ sinh, nếu không phải bà nội của cô chắt chiu từng chút để nuôi cô thì chắc chắn cô đã không có ngày hôm nay, hơn nữa, thanh danh cha ruột không tốt mà mẹ kế lại hay tính toán, là nhà ai thì cũng không muốn tìm con dâu như thế vào cửa, bởi thế mặc dù Dương Mẫn đã qua mười tám tuổi nhưng những người bà mối giới thiệu không phải thiếu cánh tay cái chân thì cũng là kẻ góa vợ, đến giờ cũng tính là lúc được khổ tận cam lai.
Bây giờ Tống Kiến Cương có làm này làm nọ thì cũng chỉ là một bên nhiệt tình, không chừng đang ấp ủ toan tính gì đó, Tống Nguyệt Minh còn ngóng trông Tống Bách Hằng tới đánh cho anh ta một trận để anh ta biết sự khác nhau so với người đi lính, tốt nhất là sau đó hoàn toàn dẹp bỏ mấy suy nghĩ nguy hiểm đi.
Tống Kiến Cương không an phận, Hoàng Chi Tử bắt đầu vội vàng tìm bà mối để làm mai cho thằng con trai thứ hai, còn kéo dài tiếp thì chắc trong nhà ầm ĩ hết cả lên!
“Haiz, cũng không biết bên kia ra sao rồi, cô cả nhà con cũng không biết gửi cho bức thư báo tin nữa!” Hoàng Chi Tử ngóng trông chuyện kết hôn của con gái út được quyết định chắc chắc.
Tống Nguyệt Minh cũng phát sầu, cái cô sầu là rốt cuộc Vệ Vân Khai muốn hay là không muốn, chắc không phải là muốn cô chủ động mở miệng từ chối đúng không vì như vậy thì mất phong độ quá, huống chi cô cũng không phải con giun trong bụng anh, lỡ như nghĩ sai thì sẽ bị dán cái nhãn ‘người phụ nữ ngu ngốc kiêu ngạo dám từ chối Vệ Vân Khai’, chờ người ta áo gấm về làng rồi, chậc chậc...
Có điều, đúng là Vệ Vân Khai là một đối tượng không tồi, nếu cô có can đảm ăn vào thì nói không chừng có thể sống một cuộc đời trôi chảy theo mong muốn.
Hoàng Chi Tử thấy con gái đang ngây người thì thăm dò thử: “Nguyệt Minh, có thật là con nghĩ thông suốt rồi không?”
“Thông suốt cái gì?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
Hoàng Chi Tử thật sự sợ con gái út lại nghĩ quẫn lần nữa, muốn ngôi sao thì không được đưa ánh trăng, bây giờ Tống Bách Hằng sắp đính hôn rồi mà còn làm ầm làm ĩ thì đúng là mất mặt, lại nói người mẹ góa phụ của Tống Bách Hằng cũng là người mềm cứng không ăn.
“Cái thằng họ Tống cũng không phải thứ tốt lành gì, con đừng nghĩ tới chuyện lấy nó nữa.” Hoàng Chi Tử không nhắc tới chuyện thích hay không thích.
Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng rồi bĩu môi nói: “Con cũng đâu phải con ngốc, bây giờ có cả đống người chờ xem để cười vào mặt con, con không thèm làm chuyện để bọn họ được như ý đâu, người tốt hơn tên họ Tống đó đầy cả ra!”
Hoàng Chi Tử vỗ đùi đầy kích động: “Đúng thế, nếu con thật sự nghĩ được như thế thì tốt rồi, cái thằng Vệ Vân Khai đó đúng là không tồi, hai đứa chịu khó tiếp xúc nhiều hơn, chờ đến khi con gả đi, mẹ sẽ cho con mấy thứ tốt đã tích cóp được!”
Tống Nguyệt Minh xem nhẹ “thứ tốt” mà Hoàng Chi Tử nói đầy sâu xa theo bản năng, mới thoát khỏi danh hiệu thích Tống Bách Hằng nên còn chưa dám trêu chọc ông lớn Vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.