Chương 42:
Mộ Kiến Xuân Thâm
08/01/2023
"Nguyệt Minh?"
Tống Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: "Trước hết vẫn phải nói xem nên xử lý Dương Hồng Vệ như thế nào đây. Không phải anh hai nói muốn dẫn anh ta đến đồn cảnh sát hay sao?"
Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc hơi do dự. Nếu đưa người đến đồn cảnh sát báo án thì thanh danh con gái nhà mình phải làm sao đây?
Nhưng anh cả Tống Kiến Binh cũng không thèm đoái hoài gì đến những chuyện khác, tay siết chặt thành hình quả đấm đi đến trước mặt Dương Hồng Vệ, nhặt bất cứ thứ gì có thể dùng được từ dưới đất lên mà đánh tiếp. Dương Hồng Vệ không thể phát ra thành tiếng vì còn miếng tã trong miệng, chỉ có thể ô ô a a cầu xin tha thứ, giãy dụa nhìn về phía Tống Kiến Cương.
Tống Vệ Quốc quay đầu nhìn người con trai thứ. Trên đường về, Tống Kiến Cương bảo định Dương Hồng Vệ giao cho cảnh sát, với tội danh côn đồ cũng đủ để anh ta ngồi tù mọt gông rồi. Tống Vệ Quốc chưa từng nghe về tội côn đồ nhưng cũng muốn giải quyết chuyện của Dương Hồng Vệ cho xong. Nhưng bây giờ nhà họ Dương có con rể là quan, hai mẹ con Tống Bách Hằng cũng không thể động đến được, lỡ như anh rể muốn cứu em rể thì bọn họ không thể trừng trị Dương Hồng Vệ được. Vậy thanh danh của con gái nhà mình sẽ trở thành cái dạng gì đây?
Hơn nữa, nói không chừng còn liên lụy đến chuyện của Tống Kiến Cương, cái đạo lý nhổ củ cải ra khỏi bùn đất ông càng không thể hiểu được.
"Binh Tử, đừng đánh nữa."
Tống Kiến Binh nghe lời dừng tay lại. Dương Hồng Vệ chỉ có thể nằm dưới đất rên rỉ vài câu. Mọi người trong nhà đều nhìn về Tống Vệ Quốc.
Tống Vệ Quốc ho khan một cái, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Nguyệt Minh, mặc kệ anh hai con đi. Con muốn làm thế nào?"
"Đánh chết anh ta đi là tốt nhất!" Tống Nguyệt Minh tức giận, không thể che giấu sự ghê tởm đối với Dương Hồng Vệ.
Tống Vệ Quốc lắc đầu, chuyện này không phải không có khả năng, chỉ có điều đánh chết Dương Hồng Vệ thì ai đền?
"Đi, chúng ta vào nhà bàn chuyện chính." Tống Vệ Quốc nói xong thì đi về hướng nhà chính. Tống Kiến Cương lập tức theo sau. Hoàng Chi Tử kéo Tống Nguyệt Minh đi cùng, vừa vặn đi bên cạnh Tống Kiến Cương.
Bàn tay Tống Kiến Cương xoa đùi theo đường chỉ ở mép quần một cách không hề tự nhiên, đôi lông mày tỏ vẻ bất an. Tống Nguyệt Minh nhìn thấy rất rõ ràng rồi sau đó cúi đầu xuống che đi đôi mắt đầy phong ba bão táp. Quả nhiên đúng như dự đoán của cô...
Tống Vệ Quốc còn chưa nói gì, thở dài một hơi, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc lá bị đè bẹp, khói thuốc lá nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn bốn phía.
"Mọi người đều bị đánh thành như vậy, chúng ta không thể trói không buông, Nguyệt Minh, tôi sợ giao cho cục công an làm hỏng thanh danh của cô."
Lời nói đáng sợ, hơn nữa Tống Nguyệt Minh còn đang ở tuổi chờ gả đi, cô có thể nói mình không thèm để ý người khác nói cái gì, nhưng ở nhà họ Tống cô chỉ làm nũng vậy thôi, người thực sự làm chủ cho mọi chuyện vẫn là Tống Vệ Quốc.
"Vậy thì nói anh ta đến nhà chúng ta trộm đồ, bị anh hai bắt được đánh một trận, xem cục công an có phán cho hay không."
Tống Vệ Quốc hít một hơi thuốc, suy tư về tính khả thi của cách này, Hoàng Chi Tử thấp giọng oán giận: "Cương Tử, anh em sao lại như con, đã nói không cho con đi chơi cùng với người họ Dương kia rồi, nhất định phải hại em gái thì con mới cam tâm à?”
"Mẹ, con không chơi với anh ta nữa."
"Được rồi, hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng." Tống Vệ Quốc nhíu mày.
Lông mày Hoàng Chi Tử dựng thẳng lên: "Vậy cũng không thể buông tha cho Dương Hồng Vệ được? Tôi thấy đánh vẫn đang còn nhẹ!”
Tống Vệ Quốc xua tay, lẩm bẩm hỏi: "Tôi nói người ta là trộm cắp, vậy lỡ Dương Hồng Vệ không nhận tội làm sao?”
"Nhà dượng Nguyệt Minh không phải có người ở cục công an sao?"
“...... Cũng đúng, tôi đi hỏi bà ấy một chút, nhất định phải cho Dương Hồng Vệ biết tay."
Tống Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: "Trước hết vẫn phải nói xem nên xử lý Dương Hồng Vệ như thế nào đây. Không phải anh hai nói muốn dẫn anh ta đến đồn cảnh sát hay sao?"
Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc hơi do dự. Nếu đưa người đến đồn cảnh sát báo án thì thanh danh con gái nhà mình phải làm sao đây?
Nhưng anh cả Tống Kiến Binh cũng không thèm đoái hoài gì đến những chuyện khác, tay siết chặt thành hình quả đấm đi đến trước mặt Dương Hồng Vệ, nhặt bất cứ thứ gì có thể dùng được từ dưới đất lên mà đánh tiếp. Dương Hồng Vệ không thể phát ra thành tiếng vì còn miếng tã trong miệng, chỉ có thể ô ô a a cầu xin tha thứ, giãy dụa nhìn về phía Tống Kiến Cương.
Tống Vệ Quốc quay đầu nhìn người con trai thứ. Trên đường về, Tống Kiến Cương bảo định Dương Hồng Vệ giao cho cảnh sát, với tội danh côn đồ cũng đủ để anh ta ngồi tù mọt gông rồi. Tống Vệ Quốc chưa từng nghe về tội côn đồ nhưng cũng muốn giải quyết chuyện của Dương Hồng Vệ cho xong. Nhưng bây giờ nhà họ Dương có con rể là quan, hai mẹ con Tống Bách Hằng cũng không thể động đến được, lỡ như anh rể muốn cứu em rể thì bọn họ không thể trừng trị Dương Hồng Vệ được. Vậy thanh danh của con gái nhà mình sẽ trở thành cái dạng gì đây?
Hơn nữa, nói không chừng còn liên lụy đến chuyện của Tống Kiến Cương, cái đạo lý nhổ củ cải ra khỏi bùn đất ông càng không thể hiểu được.
"Binh Tử, đừng đánh nữa."
Tống Kiến Binh nghe lời dừng tay lại. Dương Hồng Vệ chỉ có thể nằm dưới đất rên rỉ vài câu. Mọi người trong nhà đều nhìn về Tống Vệ Quốc.
Tống Vệ Quốc ho khan một cái, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Nguyệt Minh, mặc kệ anh hai con đi. Con muốn làm thế nào?"
"Đánh chết anh ta đi là tốt nhất!" Tống Nguyệt Minh tức giận, không thể che giấu sự ghê tởm đối với Dương Hồng Vệ.
Tống Vệ Quốc lắc đầu, chuyện này không phải không có khả năng, chỉ có điều đánh chết Dương Hồng Vệ thì ai đền?
"Đi, chúng ta vào nhà bàn chuyện chính." Tống Vệ Quốc nói xong thì đi về hướng nhà chính. Tống Kiến Cương lập tức theo sau. Hoàng Chi Tử kéo Tống Nguyệt Minh đi cùng, vừa vặn đi bên cạnh Tống Kiến Cương.
Bàn tay Tống Kiến Cương xoa đùi theo đường chỉ ở mép quần một cách không hề tự nhiên, đôi lông mày tỏ vẻ bất an. Tống Nguyệt Minh nhìn thấy rất rõ ràng rồi sau đó cúi đầu xuống che đi đôi mắt đầy phong ba bão táp. Quả nhiên đúng như dự đoán của cô...
Tống Vệ Quốc còn chưa nói gì, thở dài một hơi, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc lá bị đè bẹp, khói thuốc lá nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn bốn phía.
"Mọi người đều bị đánh thành như vậy, chúng ta không thể trói không buông, Nguyệt Minh, tôi sợ giao cho cục công an làm hỏng thanh danh của cô."
Lời nói đáng sợ, hơn nữa Tống Nguyệt Minh còn đang ở tuổi chờ gả đi, cô có thể nói mình không thèm để ý người khác nói cái gì, nhưng ở nhà họ Tống cô chỉ làm nũng vậy thôi, người thực sự làm chủ cho mọi chuyện vẫn là Tống Vệ Quốc.
"Vậy thì nói anh ta đến nhà chúng ta trộm đồ, bị anh hai bắt được đánh một trận, xem cục công an có phán cho hay không."
Tống Vệ Quốc hít một hơi thuốc, suy tư về tính khả thi của cách này, Hoàng Chi Tử thấp giọng oán giận: "Cương Tử, anh em sao lại như con, đã nói không cho con đi chơi cùng với người họ Dương kia rồi, nhất định phải hại em gái thì con mới cam tâm à?”
"Mẹ, con không chơi với anh ta nữa."
"Được rồi, hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng." Tống Vệ Quốc nhíu mày.
Lông mày Hoàng Chi Tử dựng thẳng lên: "Vậy cũng không thể buông tha cho Dương Hồng Vệ được? Tôi thấy đánh vẫn đang còn nhẹ!”
Tống Vệ Quốc xua tay, lẩm bẩm hỏi: "Tôi nói người ta là trộm cắp, vậy lỡ Dương Hồng Vệ không nhận tội làm sao?”
"Nhà dượng Nguyệt Minh không phải có người ở cục công an sao?"
“...... Cũng đúng, tôi đi hỏi bà ấy một chút, nhất định phải cho Dương Hồng Vệ biết tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.