Chương 49:
Mộ Kiến Xuân Thâm
08/01/2023
Hai anh em Tống Vệ Quốc có quan hệ tốt, Hoàng Chi Tử và chị em dâu cũng không tồi, liên quan đến tình cảm anh em, Hoàng Chi Tử nhìn vẻ mặt ngây thơ của con gái út thì hận không thể ân cần dạy dỗ bảo ban cô nên ở chung với mẹ chồng và chị em dâu như thế nào. Hai đứa con trai của Vệ gia đều đã phân gia ở riêng rồi, cũng không biết là Vệ Vân Khai có thể ở riêng hay không đây….
Ôi, trước tiên vẫn phải xem thời điểm chính thức gặp mặt nói chuyện như thế nào đã.
Tống Nguyệt Minh cảm thấy ánh mắt Hoàng Chi Tử nhìn mình hơi hơi kì lạ, cô ăn hai miếng dưa hấu và nửa trái cà chua chờ sủi cảo thơm ngào ngạt nấu xong, lúc đầu còn nghĩ rằng không muốn ăn gì nữa nhưng sủi cảo nhân thịt quá thơm! Cô vẫn có thể ăn một bát!
Chạng vạng, Hoàng Chi Tử thần thần bí bí lôi kéo Tống Nguyệt Minh ra ngoài, Vương Quyên hiểu rõ khéo léo bế Đại Bảo về phòng, không cho thằng bé nhìn thấy hai người đi ra ngoài.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Đi chợ phiên!” Hoàng Chi Tử đi hướng về phía trước cực kì hào hứng.
Chợ phiên? Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, từ năm ngoái đến giờ Tiểu Tống Trang và mấy thôn trang gần đó bắt đầu giấu giấu diếm diếm bán đặc sản của nhà mình, không được xem là chợ đen vì ở giao thông ở nông thôn bất tiện, quản lý không nghiêm, ngay cả cán bộ của đại đội cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Từ cuối năm ngoái không biết là ai đã giao ước rồi, cứ đến chạng vạng thứ hai thì đi đến bãi đất trống bên cạnh đường lớn của Tiểu Tống Trang, có bán có đổi, đều là người dân của các thôn gần đó.
Hôm nay là ngày mười hai tháng sáu Âm lịch, hai người đi đến đó thì thấy ở ‘chợ phiên’ có khoảng chục người đeo cái sọt tre đang bày hàng ra, bán gà mái già, thỏ hoang, con dê nhỏ, còn có hai tấm đậu phụ, mầm đậu nành và giá đỗ mà nhà mình tự trồng.
Hoàng Chi Tử vừa nhìn vừa nhỏ giọng nói: “Ôi, sợ mua đồ ăn rồi đến lúc đó hỏng mất không thể ăn được, quyết định là ngày mười sáu rồi!”
Tống Nguyệt Minh không có lời gì để nói, chỉ có thể yên lặng nhìn tới nhìn lui xung quanh, rất là mới mẻ, về điểm này Hoàng Chi Tử rất có bản lĩnh, nhanh chóng mua được hai miếng đậu phụ, hai quả dưa hấu tròn trịa mọng nước, còn nhìn con dê con của người ta nóng ruột muốn nuôi thử, thực ra bà muốn nuôi nhưng con cái trong nhà đã trưởng thành rồi, đều đến tuổi lấy vợ gả chồng, cháu trai thì còn quá nhỏ cũng chưa có người chăn dê.
“Mẹ, không phải là nhà mình có hai con cừu sao?”
“Ừ, để mẹ xem xem.”
Trên miệng nói thế, Hoàng Chi Tử không nhịn được hỏi một câu: “Con dê nhỏ này bán thế nào?”
Người bán con dê nhỏ là một ông già râu ria xồm xoàm, giọng ồm ồm trả lời: “25 đồng tiền một con.”
“Đắt quá!” Hoàng Chi Tử quay đầu muốn đi rồi, trong lòng tính toán mùa đông năm nay hai con cừu nhà mình cũng có thể sinh con rồi, lập tức cân bằng hơn nhiều rồi.
Hai người đang muốn đi thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Đại ca, con dê nhỏ này bán thế nào vậy?”
Quay đầu lại, thì ra là người quen, mẹ của Tống Bách Hằng, Hạ Mai Hương, đi theo phía sau là hai vợ chồng chưa cưới Tống Bách Hằng và Dương Mẫn. Gặp mặt trực tiếp bất ngờ như vậy, không muốn chào vẫn phải chào.
Hoàng Chi Tử nặn ra một gương mặt tươi cười: “Khéo quá, chị dâu Mai đến mua đồ à?”
Hạ Mai Hương nhàn nhạt gật đầu: “Đúng thế, bà muốn mua con dê nhỏ này sao?”
“Không mua, trong nhà có hai con rồi, không có thời gian nuôi!”
Tống Nguyệt Minh điềm tĩnh đứng trước mặt nam nữ chủ quan sát, Tống Bách Hằng không mặc quân trang vẫn phong độ hiên ngang như cũ, giữa hai hàng lông mày rất khí khái, so với con trai bình thường ở nông thôn không chỉ khác một chút thôi đâu. Đứng bên cạnh cách anh hơn một bước chân là Dương Mẫn, vấn một bím tóc nhẹ nhàng xinh đẹp động lòng người, khí chất không tầm thường. Trong nguyên văn miêu tả cô ở Dương gia giấu dốt, sau khi lấy chồng mới dần dần tỏa sáng rực rỡ.
Ôi, trước tiên vẫn phải xem thời điểm chính thức gặp mặt nói chuyện như thế nào đã.
Tống Nguyệt Minh cảm thấy ánh mắt Hoàng Chi Tử nhìn mình hơi hơi kì lạ, cô ăn hai miếng dưa hấu và nửa trái cà chua chờ sủi cảo thơm ngào ngạt nấu xong, lúc đầu còn nghĩ rằng không muốn ăn gì nữa nhưng sủi cảo nhân thịt quá thơm! Cô vẫn có thể ăn một bát!
Chạng vạng, Hoàng Chi Tử thần thần bí bí lôi kéo Tống Nguyệt Minh ra ngoài, Vương Quyên hiểu rõ khéo léo bế Đại Bảo về phòng, không cho thằng bé nhìn thấy hai người đi ra ngoài.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Đi chợ phiên!” Hoàng Chi Tử đi hướng về phía trước cực kì hào hứng.
Chợ phiên? Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, từ năm ngoái đến giờ Tiểu Tống Trang và mấy thôn trang gần đó bắt đầu giấu giấu diếm diếm bán đặc sản của nhà mình, không được xem là chợ đen vì ở giao thông ở nông thôn bất tiện, quản lý không nghiêm, ngay cả cán bộ của đại đội cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Từ cuối năm ngoái không biết là ai đã giao ước rồi, cứ đến chạng vạng thứ hai thì đi đến bãi đất trống bên cạnh đường lớn của Tiểu Tống Trang, có bán có đổi, đều là người dân của các thôn gần đó.
Hôm nay là ngày mười hai tháng sáu Âm lịch, hai người đi đến đó thì thấy ở ‘chợ phiên’ có khoảng chục người đeo cái sọt tre đang bày hàng ra, bán gà mái già, thỏ hoang, con dê nhỏ, còn có hai tấm đậu phụ, mầm đậu nành và giá đỗ mà nhà mình tự trồng.
Hoàng Chi Tử vừa nhìn vừa nhỏ giọng nói: “Ôi, sợ mua đồ ăn rồi đến lúc đó hỏng mất không thể ăn được, quyết định là ngày mười sáu rồi!”
Tống Nguyệt Minh không có lời gì để nói, chỉ có thể yên lặng nhìn tới nhìn lui xung quanh, rất là mới mẻ, về điểm này Hoàng Chi Tử rất có bản lĩnh, nhanh chóng mua được hai miếng đậu phụ, hai quả dưa hấu tròn trịa mọng nước, còn nhìn con dê con của người ta nóng ruột muốn nuôi thử, thực ra bà muốn nuôi nhưng con cái trong nhà đã trưởng thành rồi, đều đến tuổi lấy vợ gả chồng, cháu trai thì còn quá nhỏ cũng chưa có người chăn dê.
“Mẹ, không phải là nhà mình có hai con cừu sao?”
“Ừ, để mẹ xem xem.”
Trên miệng nói thế, Hoàng Chi Tử không nhịn được hỏi một câu: “Con dê nhỏ này bán thế nào?”
Người bán con dê nhỏ là một ông già râu ria xồm xoàm, giọng ồm ồm trả lời: “25 đồng tiền một con.”
“Đắt quá!” Hoàng Chi Tử quay đầu muốn đi rồi, trong lòng tính toán mùa đông năm nay hai con cừu nhà mình cũng có thể sinh con rồi, lập tức cân bằng hơn nhiều rồi.
Hai người đang muốn đi thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Đại ca, con dê nhỏ này bán thế nào vậy?”
Quay đầu lại, thì ra là người quen, mẹ của Tống Bách Hằng, Hạ Mai Hương, đi theo phía sau là hai vợ chồng chưa cưới Tống Bách Hằng và Dương Mẫn. Gặp mặt trực tiếp bất ngờ như vậy, không muốn chào vẫn phải chào.
Hoàng Chi Tử nặn ra một gương mặt tươi cười: “Khéo quá, chị dâu Mai đến mua đồ à?”
Hạ Mai Hương nhàn nhạt gật đầu: “Đúng thế, bà muốn mua con dê nhỏ này sao?”
“Không mua, trong nhà có hai con rồi, không có thời gian nuôi!”
Tống Nguyệt Minh điềm tĩnh đứng trước mặt nam nữ chủ quan sát, Tống Bách Hằng không mặc quân trang vẫn phong độ hiên ngang như cũ, giữa hai hàng lông mày rất khí khái, so với con trai bình thường ở nông thôn không chỉ khác một chút thôi đâu. Đứng bên cạnh cách anh hơn một bước chân là Dương Mẫn, vấn một bím tóc nhẹ nhàng xinh đẹp động lòng người, khí chất không tầm thường. Trong nguyên văn miêu tả cô ở Dương gia giấu dốt, sau khi lấy chồng mới dần dần tỏa sáng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.