Chương 4:
Mộ Kiến Xuân Thâm
15/09/2022
Tiểu Tống Trang có bốn đội sản xuất, hai phía nam bắc có hai đội sản xuất, phía nam phần lớn là người nhà họ Tống, phía bắc phần lớn là người họ Dương, Tống Vệ Quốc là một đội trưởng đội sản xuất, anh trai Tống Vệ Dân của ông là thôn trưởng Tiểu Tống Trang, hai anh em đồng tâm hiệp lực để trở thành gia đình uy phong nhất ở Tiểu Tống Trang.
Mẹ của cả hai người đều sinh được hai trai, hai gái, hai anh em cũng sinh được rất nhiều con, nhưng chỉ có Tống Vệ Quốc sinh ba đứa con trai mới sinh được Tống Nguyệt Minh là con gái, ngày thường vô cùng sủng ái, một câu nặng lời cũng không dám nói, mắt thấy con giá đã tới tuổi lấy chồng, Tống Vệ Quốc muốn tìm cho con gái bảo bối một người chồng tuấn tú, ưng ý, nhưng con gái lại không hiểu chuyện, đòi sống đòi chết muốn gả cho người ta, cả nhà nghỉ trưa một chút, không chú ý đã để Tống Nguyệt Minh chạy ra ngoài.
Nghe thấy có người nói con giá mình nhảy sông, Tống Vệ Quốc cũng không quan tâm gì nữa, lập tức chạy ra bên ngoài, vợ ông Hoàng Chi Tử cũng vô cùng hoảng loạn, nước mắt lưng tròng, sợ nếu con gái có mệnh hệ gì, chính là muốn mạng của bà!
“Nguyệt Minh..”
“Nguyệt Minh của tôi…”
Tống Vệ Quốc trừng mắt quát lớn: “Làm gì vậy, bà khóc tang à!”
Hoàng Chi Tử cố nén nước mắt, mười mấy người chạy ra cửa thôn, người báo tin kia cũng không biết đã chạy đi đâu, vừa mới đi đến cửa thôn, mắt Tống Vệ Quốc liền sáng lên, người đang chậm chậm bước tới đây không phải là con gái của ông hay sao.
“Nguyệt Minh!”
Tống Nguyệt Minh vừa nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, liền thấy, mười mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, đứng đầu chính là cha mẹ, trong mắt cũng toàn là lo lắng và sợ hãi, cô nhẹ nhõm thở một hơi, khó khăn nặn ra một nụ cười.
“Nguyệt Minh, con gái ngoan của mẹ.” Hoàng Chi Tử thật sự nghĩ rằng con gái đi nhảy sông, chạy đến trước mặt, cũng không nỡ đánh, bàn tay giơ lên cao nhưng cuối cùng cũng chỉ chạm nhẹ vào bờ vai cô, nước mắt lưng tròng nắm chặt lấy tay con gái không dám buông.
Tống Nguyệt Minh không muốn nói chuyện, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy, họ xem náo nhiệt còn mồm năm miệng mười, chờ đáp án của cô.
“Nguyệt Minh, con đã làm gì vậy?”
“Tại sao tóc con lại ướt thế kia?”
“Nguyệt Minh, có chuyện gì mà lại không thể thương lượng với mọi người trong nhà, cha mẹ nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, nên đừng động một cái là lại đòi sống, đòi chết!”
“Đúng đúng đúng, vẫn là bà Nhị nói có lý.”
Tống Vệ Quốc thở dài trong lòng một hơi, người đàn ông cao lớn không khỏi mắng con gái mình một câu, đẩy đẩy vợ Hoàng Chi Tử: “Nguyệt Minh không có việc gì là tốt rồi, nhanh đưa con gái về nhà!”
“Được!”
Hoàng Chi Tử đỡ Tống Nguyệt Minh về nhà, những người có quan hệ tốt với Tống gia liền nhanh chóng giải tán những người dân trong thôn tới xem náo nhiệt, lúc sau còn bảy, tám người đi đến Tống gia, Tống Nguyệt Minh về nhà liền được đỡ vào trong phòng của cô.
Hoàng Chi Tử đỡ cô nằm trên giường, cúi đầu vén mái tóc rối bù của cô sang hai bên, ngoài cửa có người gọi mẹ, là con dâu cả của Tống gia bưng chậu rửa mặt và khăn lông vào.
“Mẹ, mẹ lau mặt cho em gái đi.”
“ Đi ra, có lấy xà phòng thơm đến đây không, em gái cô thích dùng xà phòng thơm.”
“Con quên mất, giờ con đi lấy.”
Cô con dâu cả nhanh chóng bước ra cửa, Hoàng Chi Tử thấy Tống Nguyệt Minh nhắm mắt không nói gì, lại đưa tay gạt nước mắt, đem khăn mặt nhúng vào chậu nước rồi vắt khô, nhanh chóng lau mặt, lau tay cho con gái, khi xắn ống tay áo của cô lên thấy vết đỏ bị những cái cây ở dưới nước cào xước, lại không nhịn được rơi nước mắt.
“Bảo bối, con rốt cuộc muốn làm gì, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết sống thế nào?”
Tống Nguyệt Minh mơ màng mở mắt ra, đôi mắt cô sưng đỏ, mũi đau xót, nước mắt cũng chảy từ khoé mắt đến tai, nức nở nói: “Mẹ, con không nhảy sông, mẹ đừng khóc, con muốn ngủ một lát!”
Hoàng Chi Tử nín khóc, mỉm cười, lau nước mắt cho cô rồi nói: “Được, Minh Nguyệt của mẹ ngoan nhất, con ngủ đi, ngủ đi.”
Mẹ của cả hai người đều sinh được hai trai, hai gái, hai anh em cũng sinh được rất nhiều con, nhưng chỉ có Tống Vệ Quốc sinh ba đứa con trai mới sinh được Tống Nguyệt Minh là con gái, ngày thường vô cùng sủng ái, một câu nặng lời cũng không dám nói, mắt thấy con giá đã tới tuổi lấy chồng, Tống Vệ Quốc muốn tìm cho con gái bảo bối một người chồng tuấn tú, ưng ý, nhưng con gái lại không hiểu chuyện, đòi sống đòi chết muốn gả cho người ta, cả nhà nghỉ trưa một chút, không chú ý đã để Tống Nguyệt Minh chạy ra ngoài.
Nghe thấy có người nói con giá mình nhảy sông, Tống Vệ Quốc cũng không quan tâm gì nữa, lập tức chạy ra bên ngoài, vợ ông Hoàng Chi Tử cũng vô cùng hoảng loạn, nước mắt lưng tròng, sợ nếu con gái có mệnh hệ gì, chính là muốn mạng của bà!
“Nguyệt Minh..”
“Nguyệt Minh của tôi…”
Tống Vệ Quốc trừng mắt quát lớn: “Làm gì vậy, bà khóc tang à!”
Hoàng Chi Tử cố nén nước mắt, mười mấy người chạy ra cửa thôn, người báo tin kia cũng không biết đã chạy đi đâu, vừa mới đi đến cửa thôn, mắt Tống Vệ Quốc liền sáng lên, người đang chậm chậm bước tới đây không phải là con gái của ông hay sao.
“Nguyệt Minh!”
Tống Nguyệt Minh vừa nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, liền thấy, mười mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, đứng đầu chính là cha mẹ, trong mắt cũng toàn là lo lắng và sợ hãi, cô nhẹ nhõm thở một hơi, khó khăn nặn ra một nụ cười.
“Nguyệt Minh, con gái ngoan của mẹ.” Hoàng Chi Tử thật sự nghĩ rằng con gái đi nhảy sông, chạy đến trước mặt, cũng không nỡ đánh, bàn tay giơ lên cao nhưng cuối cùng cũng chỉ chạm nhẹ vào bờ vai cô, nước mắt lưng tròng nắm chặt lấy tay con gái không dám buông.
Tống Nguyệt Minh không muốn nói chuyện, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy, họ xem náo nhiệt còn mồm năm miệng mười, chờ đáp án của cô.
“Nguyệt Minh, con đã làm gì vậy?”
“Tại sao tóc con lại ướt thế kia?”
“Nguyệt Minh, có chuyện gì mà lại không thể thương lượng với mọi người trong nhà, cha mẹ nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, nên đừng động một cái là lại đòi sống, đòi chết!”
“Đúng đúng đúng, vẫn là bà Nhị nói có lý.”
Tống Vệ Quốc thở dài trong lòng một hơi, người đàn ông cao lớn không khỏi mắng con gái mình một câu, đẩy đẩy vợ Hoàng Chi Tử: “Nguyệt Minh không có việc gì là tốt rồi, nhanh đưa con gái về nhà!”
“Được!”
Hoàng Chi Tử đỡ Tống Nguyệt Minh về nhà, những người có quan hệ tốt với Tống gia liền nhanh chóng giải tán những người dân trong thôn tới xem náo nhiệt, lúc sau còn bảy, tám người đi đến Tống gia, Tống Nguyệt Minh về nhà liền được đỡ vào trong phòng của cô.
Hoàng Chi Tử đỡ cô nằm trên giường, cúi đầu vén mái tóc rối bù của cô sang hai bên, ngoài cửa có người gọi mẹ, là con dâu cả của Tống gia bưng chậu rửa mặt và khăn lông vào.
“Mẹ, mẹ lau mặt cho em gái đi.”
“ Đi ra, có lấy xà phòng thơm đến đây không, em gái cô thích dùng xà phòng thơm.”
“Con quên mất, giờ con đi lấy.”
Cô con dâu cả nhanh chóng bước ra cửa, Hoàng Chi Tử thấy Tống Nguyệt Minh nhắm mắt không nói gì, lại đưa tay gạt nước mắt, đem khăn mặt nhúng vào chậu nước rồi vắt khô, nhanh chóng lau mặt, lau tay cho con gái, khi xắn ống tay áo của cô lên thấy vết đỏ bị những cái cây ở dưới nước cào xước, lại không nhịn được rơi nước mắt.
“Bảo bối, con rốt cuộc muốn làm gì, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết sống thế nào?”
Tống Nguyệt Minh mơ màng mở mắt ra, đôi mắt cô sưng đỏ, mũi đau xót, nước mắt cũng chảy từ khoé mắt đến tai, nức nở nói: “Mẹ, con không nhảy sông, mẹ đừng khóc, con muốn ngủ một lát!”
Hoàng Chi Tử nín khóc, mỉm cười, lau nước mắt cho cô rồi nói: “Được, Minh Nguyệt của mẹ ngoan nhất, con ngủ đi, ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.