Chương 31: Quyết Tâm Làm Xấu Mặt
Khương Ti Chử Tửu
05/07/2022
Sau khi Diệp Trường An tan làm về nhà lại bắt gặp cảnh Phùng Hà Hương cau cau có có ngồi trên ghế sô pha, ông ta bèn hỏi: "Bà sao thế?"
Phùng Hà Hương tức giận nói: "Con gái của ông giỏi quá rồi, hôm nay mới dẫn một người đàn ông về nhà ra mắt đó, ngày mốt tính kéo nhau đi đăng ký kết hôn luôn."
Diệp Thu Thu kiểu gì cũng phải lập gia đình, nếu nó gả cho người bà ta chỉ định thì trong lòng Phùng Hà Hương còn thoải mái chút.
Đằng này người đàn ông bà ta gặp mặt hôm nay liếc mắt cái đã biết là có năng lực, không những vậy ngoại hình còn rất ưa nhìn, Diệp Tâm mà gặp không biết sẽ ghen tị đến mức nào.
Diệp Trường An thuận miệng nói: "Bà chỉ cho nó thời gian ba ngày, đến lúc nó tìm được rồi bà lại nổi nóng, hà tất phải vậy?"
Hôm nay Diệp Trường An lên thăm dò ý của sở trưởng thì biết được sau khi quay về đội trưởng đội hình sự thành phố là Thẩm Cường không hề gây khó dễ cho ông ta.
Sở trưởng dặn dò ông ta thời gian tới làm việc phải thật khiêm tốn, lần này Thẩm Cường bỏ qua vì người ta rộng lượng chứ lần sau đừng mơ lại gặp may, chớ để chuyện trong nhà ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân.
Chung quy ông ta vẫn muốn gả Diệp Thu Thu đi càng sớm càng tốt, gả cho ai cũng được.
Cái nết nhỏ nhen của Phùng Hà Hương ông ta rõ quá rồi, xét cho cùng bà ta chỉ muốn vơ vét một khoản sính lễ kha khá từ trên người Diệp Thu Thu mà thôi.
"Cậu đó nhà ở đâu? Tính tình thế nào? Bố mẹ hai bên còn phải gặp mặt để bàn chuyện tiệc cưới nữa chứ."
"Tôi sẽ không tổ chức tiệc cưới cho nó đâu! Nó cũng đừng mơ có lễ xuất giá! Đó là cái giá nó phải trả cho việc không chịu nghe lời chúng ta!"
Cho dù nhà trai tổ chức tiệc cưới, nhà họ Diệp cũng nhất quyết không đến cho Diệp Thu Thu phải xấu mặt, khiến nó không ngóc đầu lên được ở nhà chồng, phụ nữ gả đi mà không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì ai cũng ăn hiếp được.
Diệp Trường An không cho phép vợ mình làm ẩu, con gái gả ra ngoài sao lại không đãi khách với tổ chức tiệc cưới cho được, người ta sẽ nghĩ nhà họ Diệp thế nào?
Sở trưởng lại gọi ông ta lên hỏi chuyện, cơ hội thăng quan tiến chức mới hơi có hy vọng, sao Phùng Hà Hương cứ phải so đo mãi thế?
"Con bé út đâu? Sao không thấy đồ vệ sinh cá nhân ở nhà? Bà đuổi nó đi rồi hả?"
"Tôi nào dám đuổi nó!"
Phùng Hà Hương tức giận nói: "Con gái của ông giỏi quá rồi, hôm nay mới dẫn một người đàn ông về nhà ra mắt đó, ngày mốt tính kéo nhau đi đăng ký kết hôn luôn."
Diệp Thu Thu kiểu gì cũng phải lập gia đình, nếu nó gả cho người bà ta chỉ định thì trong lòng Phùng Hà Hương còn thoải mái chút.
Đằng này người đàn ông bà ta gặp mặt hôm nay liếc mắt cái đã biết là có năng lực, không những vậy ngoại hình còn rất ưa nhìn, Diệp Tâm mà gặp không biết sẽ ghen tị đến mức nào.
Diệp Trường An thuận miệng nói: "Bà chỉ cho nó thời gian ba ngày, đến lúc nó tìm được rồi bà lại nổi nóng, hà tất phải vậy?"
Hôm nay Diệp Trường An lên thăm dò ý của sở trưởng thì biết được sau khi quay về đội trưởng đội hình sự thành phố là Thẩm Cường không hề gây khó dễ cho ông ta.
Sở trưởng dặn dò ông ta thời gian tới làm việc phải thật khiêm tốn, lần này Thẩm Cường bỏ qua vì người ta rộng lượng chứ lần sau đừng mơ lại gặp may, chớ để chuyện trong nhà ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân.
Chung quy ông ta vẫn muốn gả Diệp Thu Thu đi càng sớm càng tốt, gả cho ai cũng được.
Cái nết nhỏ nhen của Phùng Hà Hương ông ta rõ quá rồi, xét cho cùng bà ta chỉ muốn vơ vét một khoản sính lễ kha khá từ trên người Diệp Thu Thu mà thôi.
"Cậu đó nhà ở đâu? Tính tình thế nào? Bố mẹ hai bên còn phải gặp mặt để bàn chuyện tiệc cưới nữa chứ."
"Tôi sẽ không tổ chức tiệc cưới cho nó đâu! Nó cũng đừng mơ có lễ xuất giá! Đó là cái giá nó phải trả cho việc không chịu nghe lời chúng ta!"
Cho dù nhà trai tổ chức tiệc cưới, nhà họ Diệp cũng nhất quyết không đến cho Diệp Thu Thu phải xấu mặt, khiến nó không ngóc đầu lên được ở nhà chồng, phụ nữ gả đi mà không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì ai cũng ăn hiếp được.
Diệp Trường An không cho phép vợ mình làm ẩu, con gái gả ra ngoài sao lại không đãi khách với tổ chức tiệc cưới cho được, người ta sẽ nghĩ nhà họ Diệp thế nào?
Sở trưởng lại gọi ông ta lên hỏi chuyện, cơ hội thăng quan tiến chức mới hơi có hy vọng, sao Phùng Hà Hương cứ phải so đo mãi thế?
"Con bé út đâu? Sao không thấy đồ vệ sinh cá nhân ở nhà? Bà đuổi nó đi rồi hả?"
"Tôi nào dám đuổi nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.