[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Chương 4: Ai muốn giấy nợ

Hóa Tuyết Chưởng

14/06/2023

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Mai Linh bỏ ra biết bao công sức để làm thân với Cố Giai Tuệ mấy năm nay, cứ nghĩ Cố Giai Tuệ tin tưởng mình, lần này chắc chắn sẽ thành công đẩy Cố Giai Tuệ xuống vực sâu vạn trượng. Cô ta không ngờ “bạn thân” lại lội ngược dòng trong lúc nguy cấp nhất, tính tình bỗng thay đổi cực lớn.

Không những hỏi cô ta tiền và mấy thứ lặt vặt mà còn muốn đòi lại? Cố Giai Tuệ không biết ngại à?

Mai Linh tủi thân bật khóc: "Giai Tuệ, đó đều là những thứ cậu không cần mà. Lúc đó cậu nói đưa cho mình, mình không nhận, chẳng phải chính cậu là người nằng nặc đòi cho mình ư, sao bây giờ lại kêu mình trả? Cậu biết mình không có khả năng trả mà, mấy năm nay mình vẫn luôn đối xử tốt..."

Cố Giai Tuệ tiếp tục quăng một cái tát, đúng là cô vừa tròn mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, còn trẻ người non dạ thật, nhưng sự chán ghét đối với Mai Linh đã lên tới đỉnh điểm, chuyện trước giờ chưa bao giờ làm nay cũng không kiêng kỵ chút nào bộc phát toàn bộ.

Con người sống trên cõi đời này cố kỵ cái này, cố kỵ cái kia, thật ra quan trọng nhất chính là mạng sống, không phải sao?

"Có trả không?" Giọng điệu Cố Giai Tuệ rét lạnh.

Trong lòng Mai Linh chỉ hận không thể giết Cố Giai Tuệ ngay tại đây, nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, nếu lúc này trở mặt với Cố Giai Tuệ thì quá bất lợi. Cô ta có thể viết giấy nợ, nhưng Cố Giai Tuệ có mạng để đòi hay không thì lại là chuyện khác.

Nghĩ như vậy, Mai Linh rưng rưng nước mặt gật đầu: "Được, mình viết giấy nợ cho cậu. Cho dù mình xem cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình cũng sẽ viết. Nhưng cậu biết rõ mà, sự thật không phải như vậy."

Người ngoài chứng kiến cảnh này đều có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng Cố Giai Tuệ vẫn cương quyết nhờ Lâm Tri Thanh và Mai Tinh, hai người có trình độ văn hóa cùng nhau viết một tờ giấy nợ, liệt kê toàn bộ đồ đạc mà Mai Linh mượn của mình ra.

Viết xong, hai bên sau khi xác nhận không thiếu sót cái gì mới in vân tay xuống. Trong lòng Mai Linh cười khẩy, tờ giấy rách này là cái gì chứ? Chờ Cố Giai Tuệ chết, đó chỉ là giấy lộn!

Đột nhiên, một giây tiếp theo Cố Giai Tuệ duỗi một tay ra tháo khuyên tai nằm trên vành tai cô ta xuống, khiến tai Mai Linh nhói lên, hình như còn chảy máu. Cô ta rên một tiếng, hai tay siết chặt suýt chút nữa không kìm được mà đánh tới.



Chưa hết, Cố Giai Tuệ còn túm lấy kẹp tóc trên đầu Mai Linh, làm đầu cổ cô ta rối bời, Cố Giai Tuệ cố ý nói: "Quần..."

Mai Linh vô thức ôm chặt lưng quần: "Cố Giai Tuệ! Mày đừng quá đáng như vậy! Không phải chỉ là mượn mày ít tiền thôi sao? Tao mà có tiền chẳng lẽ lại không trả cho mày? Mày có cái gì hơn người khác đâu chứ?"

Bị nhục nhã trước mặt mọi người khiến Mai Linh không nhịn nổi nữa. Giờ đây cô ta chẳng thèm quan tâm đến kế hoạch gì hết, mà thật sự nổi điển.

Cố Giai Tuệ hừ một tiếng, cảnh cáo: "Tôi chờ cô trả tiền lại cho tôi."

Nói rồi đứng lên cất tờ giấy nợ, xong xuôi Cố Giai Tuệ nhìn lướt qua mọi người xung quanh. Cả đám đều trơ mắt nhìn cô chịu đòn, không hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành ra sao đã mặc định cô có tội, chỉ sợ về sau cô muốn rời khỏi thôn Hồng Tinh cũng không phải việc dễ dàng, cô sẽ nhớ kỹ bọn họ.

Cố Giai Tuệ nhấc chân đi về, hiện tại trong đầu cô chính là ký ức đời trước, cũng mơ hồ có ký ức của nguyên thân, nhưng rõ ràng cô biết Cố Giai Tuệ của thế giới này thật ra cũng là chính cô ở thế giới song song, chỉ là không rõ vì sao ông trời lại sắp xếp như vậy.

Dù sao cũng đã đến đây, cũng đâu thể vừa đến đã… nhảy sông tự dìm mình chết?

Cố Giai Tuệ đi thẳng về nhà. Thẩm gia sinh sống trong một căn viện nhỏ ở góc tây bắc của thôn Hồng Tinh, tổng cộng có bốn gian phòng, một đại gia đình sinh hoạt với nhau hết sức chật chội.

Thẩm Quốc An nửa năm nay không ở nhà, Cố Giai Tuệ và hai đứa con ở trong căn phòng nhỏ phía tây. Cô đang định về phòng mình nghỉ ngơi thì mẹ chồng Lý Ái Liên gọi giật lại: "Vợ thằng cả! Đưa giấy nợ cho mẹ!"

Nghĩ tới chuyện Cố Giai Tuệ lén lút giấu nhiều đồ như vậy đưa cho Mai Linh, trong lòng bà khó chịu tới nỗi muốn lên huyết áp, bây giờ tất nhiên phải nắm giấy nợ trong tay, ngày mai đến Mai gia đòi lại toàn bộ!

Nhưng Cố Giai Tuệ bỗng nhặt một cây gậy to từ dưới đất lên, quay đầu lại nhìn mẹ con bà: "Nào, ai muốn giấy nợ? Đến thử xem cây gậy này đủ cứng hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook