[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu
Chương 50: Bản Lĩnh
Hóa Tuyết Chưởng
24/06/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Đến nhà chủ nhiệm Khưu hỏi thăm, bà ấy đồng ý ngay lập tức: "Vốn dĩ tôi cũng thấy căn nhà đó bỏ không thì thật đáng tiếc. Nhà dùng đất để xây tốt lắm, mùa đông thì ấm, mùa hạ thì mát, cỡ mà không có ai ở chắc chưa tới hai năm đã sập rồi, ngược lại có người vào ở là khác ngay."
Cố Giai Tuệ cảm kích nói: "Đại đội trưởng, chủ nhiệm Khưu, tôi thật sự cảm ơn hai người rất nhiều! Tôi sẽ trả tiền thuê nhà, thím muốn lấy bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu!"
Chủ nhiệm Khưu không chịu thu tiền, thế nhưng Cố Giai Tuệ kiên định quá, thành ra chủ nhiệm Khưu ngượng ngùng nói: "Hay là thế này đi, lúc nào rảnh cháu sang viết báo cáo giúp tôi được không? Gần đây tôi đang lo không có ai phụ việc, nếu như cháu đồng ý, coi như đây là để báo đáp việc tôi cho cháu mượn nhà ở."
Chuyện này đơn giản thôi, Cố Giai Tuệ lập tức đồng ý rồi cầm lấy chìa khoá.
Nhà đất hai gian nằm cạnh một con sông nhỏ, ven sông có mấy đóa hoa mọc dại. Dưới bầu trời hoàng hôn chúng toát ra vẻ đẹp giản dị mà không kém phần nên thơ, không gian nơi này vừa yên tĩnh vừa ấm áp.
Cô quét dọn sơ qua một chút, trong nhà có đầy đủ bàn, ghế, giường, tủ, mặc dù rất cũ kỹ rồi nhưng may là vẫn còn sạch sẽ nên có thể tiếp tục dùng được.
"Đi thôi, chúng ta quay về dọn nốt đồ đạc." Cố Giai Tuệ nói với hai đứa nhỏ.
Thiết nghĩ từ đây về sau có thể sống độc lập tách ra khỏi Thẩm gia, không hiểu sao Đại Oa và Tiểu Oa lại cảm thấy hưng phấn, Cố Giai Tuệ cũng thả lỏng hơn.
Ba mẹ con quay trở lại nhà họ Thẩm. Họ gặp Lưu Văn Tú đang đứng ở giữa sân có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi.
Cố Giai Tuệ cũng lười bắt chuyện, bình thường đúng là Lưu Văn Tú không bắt nạt gì cô, nhưng thái độ làm như không nghe, không thấy, không hỏi thăm cũng chẳng khác nào đồng lõa.
Lưu Văn Tú đột nhiên lên tiếng: "Chị dâu cả, vừa nãy quần áo của chị… Em có nhặt lại cho chị mấy món đây."
Lợi dụng khoảng thời gian Cố Giai Tuệ ra ngoài tìm nhà ở, Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên đập khóa phòng của mẹ con cô, chỗ quần áo Cố Giai Tuệ chưa kịp dọn đi bị bọn họ vứt ra đầy đất.
Lúc này, hai người họ đang ngồi ngoài hiên cắn hạt dưa, cái mặt vênh váo hả hê nhìn ghét vô cùng.
Cố Giai Tuệ quay về phòng nhìn thấy đồ đạc nằm ngổn ngang dưới đất, đúng là được mở mang tầm mắt.
Cái đám này đê tiện bỉ ổi đến độ không còn lời nào diễn tả được nữa.
Cô thu dọn quần áo, dắt theo Đại Oa và Tiểu Oa xách đồ rời đi.
Nhìn thấy Cố Giai Tuệ không làm ầm ĩ, Lưu Văn Tú thở phào một hơi. Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên đứng lên.
"Chẳng phải chị ta có bản lĩnh lắm à? Sao bây giờ lại ỉu xìu bỏ đi thế? Biết vậy mình trét phân lên quần áo của chị ta cho bõ ghét!"
"Bản lĩnh quần què, anh cả mà về chắc chắn sẽ ly hôn với chị ta ngay. Con đàn bà này chả có gì tốt lành, chỉ tổ làm nhơ nhuốc gia đình chúng ta!"
Hai người họ kẻ tung người hứng bàn tán rôm rả cả nửa ngày, Lưu Văn Tú không nói tiếng nào, cô cũng rất muốn thoát khỏi cái nhà này như Cố Giai Tuệ!
Đến nhà chủ nhiệm Khưu hỏi thăm, bà ấy đồng ý ngay lập tức: "Vốn dĩ tôi cũng thấy căn nhà đó bỏ không thì thật đáng tiếc. Nhà dùng đất để xây tốt lắm, mùa đông thì ấm, mùa hạ thì mát, cỡ mà không có ai ở chắc chưa tới hai năm đã sập rồi, ngược lại có người vào ở là khác ngay."
Cố Giai Tuệ cảm kích nói: "Đại đội trưởng, chủ nhiệm Khưu, tôi thật sự cảm ơn hai người rất nhiều! Tôi sẽ trả tiền thuê nhà, thím muốn lấy bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu!"
Chủ nhiệm Khưu không chịu thu tiền, thế nhưng Cố Giai Tuệ kiên định quá, thành ra chủ nhiệm Khưu ngượng ngùng nói: "Hay là thế này đi, lúc nào rảnh cháu sang viết báo cáo giúp tôi được không? Gần đây tôi đang lo không có ai phụ việc, nếu như cháu đồng ý, coi như đây là để báo đáp việc tôi cho cháu mượn nhà ở."
Chuyện này đơn giản thôi, Cố Giai Tuệ lập tức đồng ý rồi cầm lấy chìa khoá.
Nhà đất hai gian nằm cạnh một con sông nhỏ, ven sông có mấy đóa hoa mọc dại. Dưới bầu trời hoàng hôn chúng toát ra vẻ đẹp giản dị mà không kém phần nên thơ, không gian nơi này vừa yên tĩnh vừa ấm áp.
Cô quét dọn sơ qua một chút, trong nhà có đầy đủ bàn, ghế, giường, tủ, mặc dù rất cũ kỹ rồi nhưng may là vẫn còn sạch sẽ nên có thể tiếp tục dùng được.
"Đi thôi, chúng ta quay về dọn nốt đồ đạc." Cố Giai Tuệ nói với hai đứa nhỏ.
Thiết nghĩ từ đây về sau có thể sống độc lập tách ra khỏi Thẩm gia, không hiểu sao Đại Oa và Tiểu Oa lại cảm thấy hưng phấn, Cố Giai Tuệ cũng thả lỏng hơn.
Ba mẹ con quay trở lại nhà họ Thẩm. Họ gặp Lưu Văn Tú đang đứng ở giữa sân có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi.
Cố Giai Tuệ cũng lười bắt chuyện, bình thường đúng là Lưu Văn Tú không bắt nạt gì cô, nhưng thái độ làm như không nghe, không thấy, không hỏi thăm cũng chẳng khác nào đồng lõa.
Lưu Văn Tú đột nhiên lên tiếng: "Chị dâu cả, vừa nãy quần áo của chị… Em có nhặt lại cho chị mấy món đây."
Lợi dụng khoảng thời gian Cố Giai Tuệ ra ngoài tìm nhà ở, Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên đập khóa phòng của mẹ con cô, chỗ quần áo Cố Giai Tuệ chưa kịp dọn đi bị bọn họ vứt ra đầy đất.
Lúc này, hai người họ đang ngồi ngoài hiên cắn hạt dưa, cái mặt vênh váo hả hê nhìn ghét vô cùng.
Cố Giai Tuệ quay về phòng nhìn thấy đồ đạc nằm ngổn ngang dưới đất, đúng là được mở mang tầm mắt.
Cái đám này đê tiện bỉ ổi đến độ không còn lời nào diễn tả được nữa.
Cô thu dọn quần áo, dắt theo Đại Oa và Tiểu Oa xách đồ rời đi.
Nhìn thấy Cố Giai Tuệ không làm ầm ĩ, Lưu Văn Tú thở phào một hơi. Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên đứng lên.
"Chẳng phải chị ta có bản lĩnh lắm à? Sao bây giờ lại ỉu xìu bỏ đi thế? Biết vậy mình trét phân lên quần áo của chị ta cho bõ ghét!"
"Bản lĩnh quần què, anh cả mà về chắc chắn sẽ ly hôn với chị ta ngay. Con đàn bà này chả có gì tốt lành, chỉ tổ làm nhơ nhuốc gia đình chúng ta!"
Hai người họ kẻ tung người hứng bàn tán rôm rả cả nửa ngày, Lưu Văn Tú không nói tiếng nào, cô cũng rất muốn thoát khỏi cái nhà này như Cố Giai Tuệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.