[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu
Chương 19: Mẹ Công Bằng Nhất
Hóa Tuyết Chưởng
20/06/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Đại đội trưởng ngẩn ra, công việc của Thẩm Quốc An là vận chuyển vật tư ra ngoài cho đội sản xuất. Đội họ có một mỏ khoáng, cứ ba tháng sẽ chuyển than đá ra ngoài một lần, Thẩm Quốc An biết lái xe nên lần nào cũng là anh đi.
Anh lãnh lương ở đội sản xuất, biết lái xe là một kỹ năng quan trọng, tiền lương không hề thấp.
“Một tháng mười lăm đồng.” Đại đội trưởng trả lời, anh ta không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhà Thẩm Quốc An.
Đại Oa nghiêm túc nói: “Chú ơi, một tháng ba cháu có mười lăm đồng tiền lương, chú cũng thấy cháu với em cháu mặc gì, ăn gì, sống thế nào rồi đấy. Các bạn trong thôn đủ bảy tuổi là được đi học rồi, cháu chỉ mới học nửa học kỳ, vậy mà bà nội bảo cháu ngốc, nói trong nhà không có tiền, không cho cháu đi học. Lần nào bà cũng cầm tiền lương của ba, cháu với em gái không ai nuôi cả, đã thế bà còn đánh mẹ cháu. Hôm nay chú có mặt ở đây, cháu muốn hỏi bà nội sao lại đối xử với mẹ con cháu như thế?”
Lý Ái Liên bị vạch trần, thẹn quá hóa giận mắng: “Thằng ăn cháo đá bát, mày nói cái gì đấy? Tao cho mày ăn uống thiếu bữa nào!”
Chủ nhiệm Khưu trừng mắt: “Đồng chí Lý Ái Liên, nếu còn mắng người khác nữa thì mời đồng chí theo chúng tôi đến loa của đội mắng, để người toàn thôn nhìn cho rõ tính cách và nhân phẩm của đồng chí ra sao!”
Nói rồi bà ấy bước đến bên cạnh đại đội trưởng, nhìn ba mẹ con ôm nhau khóc, thở dài lắc đầu: “Theo lý thì tiền lương của Thẩm Quốc An không thấp, hai đứa bé này ăn mặc rách rưới, người gầy nhom, nói không bị ngược đãi thì ai mà tin? Lý Ái Liên quá bất công, đánh chửi con dâu thì thôi, lại còn khóa cửa không cho vào, cầm tiền của con trai mà không cho cháu trai cháu gái tiêu, quá đáng!”
Đại đội trường nhìn Lý Ái Liên: “Nếu thím còn chưa biết mình sai ở đâu thì chúng tôi đưa thím lên trấn để lãnh đạo cấp trên giáo dục!”
Lý Ái Liên không phục nhưng nào dám kiêu căng nữa, cay đắng nói: “Đại đội trưởng, tôi cũng biết sai, biết thật rồi, cậu đừng giận, sau này còn phải làm việc cùng đội, cậu đừng…”
Đại đội trưởng khoát tay: “Thím nói đi, sau này thím phải đối xử với ba mẹ con Cố Giai Tuệ thế nào?”
Lý Ái Liên nhẫn nhịn cơn giận trong ngực, trả lời: “Tôi sẽ đối xử bình đẳng với ba đứa con trai, cậu cứ yên tâm!”
Chủ nhiệm Khưu: “Còn chuyện khóa cửa là sao đây? Mấy người khóa rồi ba mẹ con người ta ở kiểu gì?”
Lý Ái Liên cực kỳ không muốn nhưng cũng chỉ đành bảo Thẩm Mỹ Quyên lấy chìa khóa ra mở cửa, Cố Giai Tuệ giả vờ khóc thút thít: “Mẹ, thế Đại Oa có được đến trường không? Hiện tại đang là tháng chín, bọn trẻ vừa mới khai giảng, đi xếp lớp cho Đại Oa vẫn còn kịp.”
Nghe nói vậy, Lý Ái Liên như muốn xé toạc mồm Cố Giai Tuệ, nhưng ngại mặt mũi đại đội trưởng, bà ta không thể từ chối, chỉ có thể nói: “Được, chờ mấy bữa nữa cũng cho Đại Oa nhận lớp, đi học.”
Cố Giai Tuệ nhìn về phía chủ nhiệm Khưu, ánh mắt vừa buồn rầu vừa có ý xin giúp đỡ.
Đều là phụ nữ thôn quê, có ai mà không hiểu? Chủ nhiệm Khưu nói: “Thế thì mới đồng chí lấy học phí ra luôn đi.”
Lý Ái Liên bực hết cả mình, làm sao nỡ lấy tiền ra, đang muốn tìm lý do thoái thác thì đại đội trưởng hắng giọng: “Thôn Hồng Tinh phải tham gia bình xét thi đua thôn xóm văn minh, đồng chí Lý Ái Liên, nếu còn để tôi phát hiện gia đình đồng chí không hòa thuận yêu thương nhau, tôi chắc chắn sẽ đưa thím lên phê bình để nêu gương!”
Cuối cùng Lý Ái Liên chỉ có thể nhẫn nhịn quay về phòng cầm năm đồng ra làm học phí cho Đại Oa.
Cố Giai Tuệ lại nhỏ nhẹ cầu xin: “Mẹ, Đại Oa sắp đi học, vậy thì phải có đèn mới đọc sách được. Phòng chú hai, chú ba và Mỹ Quyên đều có, chỉ mỗi phòng bọn con không có, mẹ chia cho phòng con một cái được không?”
Vừa nghe lời này, những người khác chẳng khác nào con hổ giữ mồi, có ai nỡ nhường đèn của mình cho Cố Giai Tuệ?
Dưới ánh mắt của đại đội trưởng và chủ nhiệm Khưu, Lý Ái Liên nghiến răng: “Sau này cho con một cái.”
Cố Giai Tuệ nhếch môi: “Bây giờ cho luôn đi mẹ, mẹ công bằng nhất, đã đồng ý với đại đội trưởng rồi là sẽ làm ngay.”
Lý Ái Liên sắp nổ tung rồi, nhưng chỉ có thể nén lại bảo Thẩm Mỹ Quyên lấy đèn của mình ra.
Thẩm Mỹ Quyên cực kỳ không muốn, buổi tối ai lại không cần đèn? Không có đèn chẳng khác nào mắt bị mù, chẳng làm được cái gì, không khéo đi tiểu đêm còn bị té sấp mặt!
Nhưng đại đội trưởng và chủ nhiệm Khưu đều tạo áp lực, Thẩm Mỹ Quyên phải chịu nhún nhường, đi vào trong lấy đèn.
Đại đội trưởng ngẩn ra, công việc của Thẩm Quốc An là vận chuyển vật tư ra ngoài cho đội sản xuất. Đội họ có một mỏ khoáng, cứ ba tháng sẽ chuyển than đá ra ngoài một lần, Thẩm Quốc An biết lái xe nên lần nào cũng là anh đi.
Anh lãnh lương ở đội sản xuất, biết lái xe là một kỹ năng quan trọng, tiền lương không hề thấp.
“Một tháng mười lăm đồng.” Đại đội trưởng trả lời, anh ta không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhà Thẩm Quốc An.
Đại Oa nghiêm túc nói: “Chú ơi, một tháng ba cháu có mười lăm đồng tiền lương, chú cũng thấy cháu với em cháu mặc gì, ăn gì, sống thế nào rồi đấy. Các bạn trong thôn đủ bảy tuổi là được đi học rồi, cháu chỉ mới học nửa học kỳ, vậy mà bà nội bảo cháu ngốc, nói trong nhà không có tiền, không cho cháu đi học. Lần nào bà cũng cầm tiền lương của ba, cháu với em gái không ai nuôi cả, đã thế bà còn đánh mẹ cháu. Hôm nay chú có mặt ở đây, cháu muốn hỏi bà nội sao lại đối xử với mẹ con cháu như thế?”
Lý Ái Liên bị vạch trần, thẹn quá hóa giận mắng: “Thằng ăn cháo đá bát, mày nói cái gì đấy? Tao cho mày ăn uống thiếu bữa nào!”
Chủ nhiệm Khưu trừng mắt: “Đồng chí Lý Ái Liên, nếu còn mắng người khác nữa thì mời đồng chí theo chúng tôi đến loa của đội mắng, để người toàn thôn nhìn cho rõ tính cách và nhân phẩm của đồng chí ra sao!”
Nói rồi bà ấy bước đến bên cạnh đại đội trưởng, nhìn ba mẹ con ôm nhau khóc, thở dài lắc đầu: “Theo lý thì tiền lương của Thẩm Quốc An không thấp, hai đứa bé này ăn mặc rách rưới, người gầy nhom, nói không bị ngược đãi thì ai mà tin? Lý Ái Liên quá bất công, đánh chửi con dâu thì thôi, lại còn khóa cửa không cho vào, cầm tiền của con trai mà không cho cháu trai cháu gái tiêu, quá đáng!”
Đại đội trường nhìn Lý Ái Liên: “Nếu thím còn chưa biết mình sai ở đâu thì chúng tôi đưa thím lên trấn để lãnh đạo cấp trên giáo dục!”
Lý Ái Liên không phục nhưng nào dám kiêu căng nữa, cay đắng nói: “Đại đội trưởng, tôi cũng biết sai, biết thật rồi, cậu đừng giận, sau này còn phải làm việc cùng đội, cậu đừng…”
Đại đội trưởng khoát tay: “Thím nói đi, sau này thím phải đối xử với ba mẹ con Cố Giai Tuệ thế nào?”
Lý Ái Liên nhẫn nhịn cơn giận trong ngực, trả lời: “Tôi sẽ đối xử bình đẳng với ba đứa con trai, cậu cứ yên tâm!”
Chủ nhiệm Khưu: “Còn chuyện khóa cửa là sao đây? Mấy người khóa rồi ba mẹ con người ta ở kiểu gì?”
Lý Ái Liên cực kỳ không muốn nhưng cũng chỉ đành bảo Thẩm Mỹ Quyên lấy chìa khóa ra mở cửa, Cố Giai Tuệ giả vờ khóc thút thít: “Mẹ, thế Đại Oa có được đến trường không? Hiện tại đang là tháng chín, bọn trẻ vừa mới khai giảng, đi xếp lớp cho Đại Oa vẫn còn kịp.”
Nghe nói vậy, Lý Ái Liên như muốn xé toạc mồm Cố Giai Tuệ, nhưng ngại mặt mũi đại đội trưởng, bà ta không thể từ chối, chỉ có thể nói: “Được, chờ mấy bữa nữa cũng cho Đại Oa nhận lớp, đi học.”
Cố Giai Tuệ nhìn về phía chủ nhiệm Khưu, ánh mắt vừa buồn rầu vừa có ý xin giúp đỡ.
Đều là phụ nữ thôn quê, có ai mà không hiểu? Chủ nhiệm Khưu nói: “Thế thì mới đồng chí lấy học phí ra luôn đi.”
Lý Ái Liên bực hết cả mình, làm sao nỡ lấy tiền ra, đang muốn tìm lý do thoái thác thì đại đội trưởng hắng giọng: “Thôn Hồng Tinh phải tham gia bình xét thi đua thôn xóm văn minh, đồng chí Lý Ái Liên, nếu còn để tôi phát hiện gia đình đồng chí không hòa thuận yêu thương nhau, tôi chắc chắn sẽ đưa thím lên phê bình để nêu gương!”
Cuối cùng Lý Ái Liên chỉ có thể nhẫn nhịn quay về phòng cầm năm đồng ra làm học phí cho Đại Oa.
Cố Giai Tuệ lại nhỏ nhẹ cầu xin: “Mẹ, Đại Oa sắp đi học, vậy thì phải có đèn mới đọc sách được. Phòng chú hai, chú ba và Mỹ Quyên đều có, chỉ mỗi phòng bọn con không có, mẹ chia cho phòng con một cái được không?”
Vừa nghe lời này, những người khác chẳng khác nào con hổ giữ mồi, có ai nỡ nhường đèn của mình cho Cố Giai Tuệ?
Dưới ánh mắt của đại đội trưởng và chủ nhiệm Khưu, Lý Ái Liên nghiến răng: “Sau này cho con một cái.”
Cố Giai Tuệ nhếch môi: “Bây giờ cho luôn đi mẹ, mẹ công bằng nhất, đã đồng ý với đại đội trưởng rồi là sẽ làm ngay.”
Lý Ái Liên sắp nổ tung rồi, nhưng chỉ có thể nén lại bảo Thẩm Mỹ Quyên lấy đèn của mình ra.
Thẩm Mỹ Quyên cực kỳ không muốn, buổi tối ai lại không cần đèn? Không có đèn chẳng khác nào mắt bị mù, chẳng làm được cái gì, không khéo đi tiểu đêm còn bị té sấp mặt!
Nhưng đại đội trưởng và chủ nhiệm Khưu đều tạo áp lực, Thẩm Mỹ Quyên phải chịu nhún nhường, đi vào trong lấy đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.