[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu
Chương 37: Thẩm Quốc An Gửi Đồ
Hóa Tuyết Chưởng
23/06/2023
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Lâm Tri Thanh đã lên tiếng rồi, thật sự cũng không có ai dám trêu chọc gì thêm.
Đúng lúc này có người đưa thư từ trong huyện về tới thôn Hồng Tinh, người đưa thư đứng ở cổng thôn hét to: "Nhà Thẩm Quốc An! Nhà Thẩm Quốc An!"
Hiện tại, thư tín liên lạc ở nông thôn toàn bộ đều dựa vào thanh quản của người đưa thư, người đưa thư cũng đã luyện được một chiếc họng để hét to từ lâu rồi. Anh ta hét vài câu, ai có bưu kiện gì đều tự chạy tới nhận. Lúc đầu Cố Giai Tuệ không phản ứng kịp, nhờ có Đại Oa nhắc nhở, cô mới vội vàng đi tới nhận bưu kiện.
Nào ngờ Lý Ái Liên cũng nhanh chân chạy ra, bà ta chạy còn nhanh hơn cả Cố Giai Tuệ, vèo một cái giật luôn bưu kiện trong tay người đưa thư: "Quốc An nhà tôi gửi về sao? Ôi chao tốt quá, đúng lúc trong nhà không có gạo bỏ vào nồi."
Lần nào Lý Ái Liên cũng như vậy, con trai lớn gửi đồ về, bà ta luôn là người tới giật đầu tiên, Cố Giai Tuệ muốn chạm vào cũng không được.
Giật được đồ xong Lý Ái Liên lập tức chạy mất, người đưa thư lắc lắc đầu. Cố Giai Tuệ hừ một tiếng, nhấc chân lập tức đuổi theo.
Lý Ái Liên lớn tuổi, chạy có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng cô.
Chẳng mấy chốc, Cố Giai Tuệ đã cản được bà ta, cô túm lấy bưu kiện: "Trả lại cho tôi!"
"Trả lại cho cô cái gì hả? Con trai tôi gửi đồ về, dựa vào đâu phải đưa cho cô? Con trai là do tôi sinh ra!"
Cố Giai Tuệ cười khẩy: "Bà sinh thì bà cho anh ấy cưới vợ làm gì? Sao bà không chăm sóc anh ấy đến hết đời luôn đi? Bưu kiện lúc nào cũng một mình bà cầm, coi tôi chết rồi chắc? Hai đứa nhỏ cũng chết rồi chắc?"
Mặc kệ nói như thế nào, bưu kiện này không thể để cho Lý Ái Liên độc chiếm một mình.
Lý Ái Liên hung tợn mắng: "Có cái nịt, nhanh cút đi, bưu kiện này cô đừng hòng mơ đến!"
Cố Giai Tuệ nhìn ra sau lưng bà ta: "Đại đội trưởng, sao anh lại tới đây? Anh xem này, mẹ tôi cướp mất bưu kiện Quốc An gửi về…"
Trong lòng Lý Ái Liên cả kinh, tay chợt thả lỏng, Cố Giai Tuệ lập tức cướp lấy gói bưu kiện rồi chạy đi.
Vừa cầm bưu kiện về đến nhà, cô chốt cửa lại ngay lập tức. Lý Ái Liên chửi ầm lên, đồ mà con trai cả gửi về luôn do bà ta quản lý, muốn cho ai thì cho, không có lý gì phải cho Cố Giai Tuệ, hôm nay bà ta nhất định phải lấy được bưu kiện kia.
Nhưng Cố Giai Tuệ hoàn toàn không có ý định mở cửa, cô trốn trong phòng mở bưu kiện ra thì nhìn thấy bên trong có một túi gạo, một túi mứt hoa quả, còn có một tấm vải.
Cũng không phải đồ gì quá tốt, nhưng dù không phải đồ tốt thì cô cũng sẽ không để Lý Ái Liên cướp mất.
Thẩm Quốc An ở bên ngoài không ở nhà, hai đứa con ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chịu không ít sự hành hạ dưới tay Lý Ái Liên, cho dù phải dùng cách gì thì cô cũng phải cướp về một ít.
Thế nhưng Lý Ái Liên mắng thực sự rất khó nghe, Cố Giai Tuệ mở cửa hất thẳng một nắm gạo xuống đất.
"Không phải bà muốn những thứ này à? Vậy thì nhặt đi! Nhặt lên cho mấy cục cưng của bà ăn đi! Đồ mà ba Đại Oa gửi về, thằng bé với Tiểu Oa ăn được mấy lần? Bà còn có mặt mũi hung hăng ở đây à? Còn kiếm chuyện nữa thì tôi sẽ ném túi gạo này xuống hầm phân, ai cũng đừng hòng ăn!"
Trải qua chuyện bàn ăn lần trước, thực ra Lý Ái Liên cũng hơi sợ hãi. Nếu Cố Giai Tuệ thực sự đổ hết vào hầm phân thì còn gì để ăn chứ? Chẳng ai có thể ăn được nữa!
Bà ta lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp, trong lòng suy nghĩ biện pháp trộm túi đồ đó về.
Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, Cố Giai Tuệ mới thoải mái mỉm cười.
Lâm Tri Thanh đã lên tiếng rồi, thật sự cũng không có ai dám trêu chọc gì thêm.
Đúng lúc này có người đưa thư từ trong huyện về tới thôn Hồng Tinh, người đưa thư đứng ở cổng thôn hét to: "Nhà Thẩm Quốc An! Nhà Thẩm Quốc An!"
Hiện tại, thư tín liên lạc ở nông thôn toàn bộ đều dựa vào thanh quản của người đưa thư, người đưa thư cũng đã luyện được một chiếc họng để hét to từ lâu rồi. Anh ta hét vài câu, ai có bưu kiện gì đều tự chạy tới nhận. Lúc đầu Cố Giai Tuệ không phản ứng kịp, nhờ có Đại Oa nhắc nhở, cô mới vội vàng đi tới nhận bưu kiện.
Nào ngờ Lý Ái Liên cũng nhanh chân chạy ra, bà ta chạy còn nhanh hơn cả Cố Giai Tuệ, vèo một cái giật luôn bưu kiện trong tay người đưa thư: "Quốc An nhà tôi gửi về sao? Ôi chao tốt quá, đúng lúc trong nhà không có gạo bỏ vào nồi."
Lần nào Lý Ái Liên cũng như vậy, con trai lớn gửi đồ về, bà ta luôn là người tới giật đầu tiên, Cố Giai Tuệ muốn chạm vào cũng không được.
Giật được đồ xong Lý Ái Liên lập tức chạy mất, người đưa thư lắc lắc đầu. Cố Giai Tuệ hừ một tiếng, nhấc chân lập tức đuổi theo.
Lý Ái Liên lớn tuổi, chạy có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng cô.
Chẳng mấy chốc, Cố Giai Tuệ đã cản được bà ta, cô túm lấy bưu kiện: "Trả lại cho tôi!"
"Trả lại cho cô cái gì hả? Con trai tôi gửi đồ về, dựa vào đâu phải đưa cho cô? Con trai là do tôi sinh ra!"
Cố Giai Tuệ cười khẩy: "Bà sinh thì bà cho anh ấy cưới vợ làm gì? Sao bà không chăm sóc anh ấy đến hết đời luôn đi? Bưu kiện lúc nào cũng một mình bà cầm, coi tôi chết rồi chắc? Hai đứa nhỏ cũng chết rồi chắc?"
Mặc kệ nói như thế nào, bưu kiện này không thể để cho Lý Ái Liên độc chiếm một mình.
Lý Ái Liên hung tợn mắng: "Có cái nịt, nhanh cút đi, bưu kiện này cô đừng hòng mơ đến!"
Cố Giai Tuệ nhìn ra sau lưng bà ta: "Đại đội trưởng, sao anh lại tới đây? Anh xem này, mẹ tôi cướp mất bưu kiện Quốc An gửi về…"
Trong lòng Lý Ái Liên cả kinh, tay chợt thả lỏng, Cố Giai Tuệ lập tức cướp lấy gói bưu kiện rồi chạy đi.
Vừa cầm bưu kiện về đến nhà, cô chốt cửa lại ngay lập tức. Lý Ái Liên chửi ầm lên, đồ mà con trai cả gửi về luôn do bà ta quản lý, muốn cho ai thì cho, không có lý gì phải cho Cố Giai Tuệ, hôm nay bà ta nhất định phải lấy được bưu kiện kia.
Nhưng Cố Giai Tuệ hoàn toàn không có ý định mở cửa, cô trốn trong phòng mở bưu kiện ra thì nhìn thấy bên trong có một túi gạo, một túi mứt hoa quả, còn có một tấm vải.
Cũng không phải đồ gì quá tốt, nhưng dù không phải đồ tốt thì cô cũng sẽ không để Lý Ái Liên cướp mất.
Thẩm Quốc An ở bên ngoài không ở nhà, hai đứa con ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chịu không ít sự hành hạ dưới tay Lý Ái Liên, cho dù phải dùng cách gì thì cô cũng phải cướp về một ít.
Thế nhưng Lý Ái Liên mắng thực sự rất khó nghe, Cố Giai Tuệ mở cửa hất thẳng một nắm gạo xuống đất.
"Không phải bà muốn những thứ này à? Vậy thì nhặt đi! Nhặt lên cho mấy cục cưng của bà ăn đi! Đồ mà ba Đại Oa gửi về, thằng bé với Tiểu Oa ăn được mấy lần? Bà còn có mặt mũi hung hăng ở đây à? Còn kiếm chuyện nữa thì tôi sẽ ném túi gạo này xuống hầm phân, ai cũng đừng hòng ăn!"
Trải qua chuyện bàn ăn lần trước, thực ra Lý Ái Liên cũng hơi sợ hãi. Nếu Cố Giai Tuệ thực sự đổ hết vào hầm phân thì còn gì để ăn chứ? Chẳng ai có thể ăn được nữa!
Bà ta lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp, trong lòng suy nghĩ biện pháp trộm túi đồ đó về.
Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, Cố Giai Tuệ mới thoải mái mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.