(Thập Niên 80) Tiểu Tức Phụ Trọng Sinh
Chương 37:
Khương Ti Chử Tửu
23/07/2022
Khi hắn còn nhỏ trông một lần nằm mơ, liền mơi thấy Tô Minh Tây mười tám tuổi. Đây là sự tình chưa bao giờ hắn gặp phải, mỗi lần hắn mơ thấy có người chết thì chỉ cách ngày xảy ra sự kiện mấy ngày mà thôi, nhưng giắc mơ về Tô Minh Tây lại không như vậy. Hắn ta đã mơ thấy sự kiện xảy ra của Tô Minh Tây trước tận mười lăm năm, và cũng là giấc mơ đầu tiên hắn mơ thấy.
Người trong thôn đều nói hắn là quái vật, sau đó mẹ hắn liền không cho hắn nói ra giấc mơ nữa, có nói cũng vô dụng, hắn căn bản cứu không được, tựa như Vệ Bảo Dân cuối cùng cũng đã chết.
Nhưng Tô Minh Tây lại là người đầu tiên hắn cứu được. Sau khi cứu cô hắn vẫn luôn ở lại Nham Thành vì muốn gặp lại. Nhưng không nghĩ tới cô lại trở về huyện Kim Thuỷ tìm mẹ ruột của mình.
Vệ Bình Xuyên thu hồi lại những suy nghĩ của mình trả lời Tô Minh Tây : “Tôi không phải là cố ý kéo dài thời gian tới khi cô bị rơi xuống nước mới xuất hiện. Hôm đó trên đường đi có lý do nên bị trì hoãn, khi đến đập chứa nước thì cô đã bị rơi xuống nước rồi.”
“Ân, tôi tin tưởng anh, cũng cảm ơn anh đã cứu tôi ngày đó.”
Bây giờ bí mật của mình Tô Minh Tây đã biết làm cho trong lòng Vệ Bình Xuyên cảm thấy hoảng loạn nhưng cũng đồng thời lại cảm thấy không còn cô đơn như trước nữa. Nhớ lại cô còn lấy tay véo lên đùi mình, khuôn mặt lại đỏ lên, vội vàng thu liễm lại tâm tình chuyên tâm lái xe.
Có thể do tối hôm qua ngủ ở chỗ là, vì vậy cô không ngủ ngon nên hiện tại Tô Minh Tây cảm thấy buồn ngủ, mộng mị một chút cô liền nói với Vệ Bình Xuyên : “Phí trước là đến huyện thành tiếp theo, đại khái đi thêm một trăm km nữa là tới. Khi vào đến huyện thành rồi thì anh gọi tôi dậy, tôi lại chỉ đường cho anh”.
“Được.” Vệ Bình Xuyên đáp ứng.
Một trăm km, không sai biệt lắm đi xe hết hai tiếng đồng hồ. Tô Minh Tây liền dựa vào ghế nhắm mắt, một hồi liền ngủ ngon lành.
Vệ Bình Xuyên nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon, tiến vào mộng đẹp. Cô với hắn cũng không tính là quen thuộc, vậy mà với một nam nhân xa lạ như hắn trên một chiếc xe cô thế nhưng lại yên tâm ngủ ngon. Cô là tín nhiệm hắn đến thế nào a, điều này làm cho khoé môi của hắn nhếch lên vui vẻ.
Người trong thôn đều nói hắn là quái vật, sau đó mẹ hắn liền không cho hắn nói ra giấc mơ nữa, có nói cũng vô dụng, hắn căn bản cứu không được, tựa như Vệ Bảo Dân cuối cùng cũng đã chết.
Nhưng Tô Minh Tây lại là người đầu tiên hắn cứu được. Sau khi cứu cô hắn vẫn luôn ở lại Nham Thành vì muốn gặp lại. Nhưng không nghĩ tới cô lại trở về huyện Kim Thuỷ tìm mẹ ruột của mình.
Vệ Bình Xuyên thu hồi lại những suy nghĩ của mình trả lời Tô Minh Tây : “Tôi không phải là cố ý kéo dài thời gian tới khi cô bị rơi xuống nước mới xuất hiện. Hôm đó trên đường đi có lý do nên bị trì hoãn, khi đến đập chứa nước thì cô đã bị rơi xuống nước rồi.”
“Ân, tôi tin tưởng anh, cũng cảm ơn anh đã cứu tôi ngày đó.”
Bây giờ bí mật của mình Tô Minh Tây đã biết làm cho trong lòng Vệ Bình Xuyên cảm thấy hoảng loạn nhưng cũng đồng thời lại cảm thấy không còn cô đơn như trước nữa. Nhớ lại cô còn lấy tay véo lên đùi mình, khuôn mặt lại đỏ lên, vội vàng thu liễm lại tâm tình chuyên tâm lái xe.
Có thể do tối hôm qua ngủ ở chỗ là, vì vậy cô không ngủ ngon nên hiện tại Tô Minh Tây cảm thấy buồn ngủ, mộng mị một chút cô liền nói với Vệ Bình Xuyên : “Phí trước là đến huyện thành tiếp theo, đại khái đi thêm một trăm km nữa là tới. Khi vào đến huyện thành rồi thì anh gọi tôi dậy, tôi lại chỉ đường cho anh”.
“Được.” Vệ Bình Xuyên đáp ứng.
Một trăm km, không sai biệt lắm đi xe hết hai tiếng đồng hồ. Tô Minh Tây liền dựa vào ghế nhắm mắt, một hồi liền ngủ ngon lành.
Vệ Bình Xuyên nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon, tiến vào mộng đẹp. Cô với hắn cũng không tính là quen thuộc, vậy mà với một nam nhân xa lạ như hắn trên một chiếc xe cô thế nhưng lại yên tâm ngủ ngon. Cô là tín nhiệm hắn đến thế nào a, điều này làm cho khoé môi của hắn nhếch lên vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.