Thập Niên 80: Tôi Dựa Vào Ăn Dưa Làm Giàu

Chương 6: Bàn Tay Vàng Trong Làng Ăn Dưa (1)

Doãn gia lão lục

07/01/2024

Tư Tiểu Huệ không tin, “Anh gạt người.” Lệ Quyên tận mắt nhìn thấy Đông Dao và Giả Thanh hẹn hò.

Tư Bác Dịch lên tiếng làm chứng, “Cô ấy không gạt người, anh và mẹ tận mắt nhìn thấy cô ấy quyên góp tiền.”

“Thật, thật quyên góp?” Tư Tiểu Huệ có chút chột dạ, lúc trước cô vẫn nhường nhịn Đông Dao, biết Đông Dao trộm tiền cô mới bắt đầu bộc phát.

Mẹ Cố Hồng Vệ chết sớm, cha bị liệt, hiện tại thi lên đại học không có tiền, Đông Dao trộm tiền trong nhà không có tiền quyên tiền, cho nên cô mới sốt ruột kích động.

Bây giờ nói cho cô biết, Đông Dao quyên góp tiền?

Đông Dao thân chính không sợ bóng nghiêng, “Nếu em không tin, hiện tại có thể đi hỏi Hồng Vệ.”

Nếu không phải muốn tẩy trắng chuyện mình trộm tiền bỏ trốn, Đông Dao liền đưa tiền cho Tư Tiểu Huệ bảo cô đi quyên tiền.

Anh hai đã nói rồi, không cần hỏi cũng không phải giả.

Thật tốt quá, Cố Hồng Vệ có thể lên đại học rồi.

Tư Tiểu Huệ còn chưa kịp vui vẻ, lại muốn gấp khóc, “Xong rồi, em vừa rồi gọi điện thoại cho anh trai, nói chị dâu bỏ trốn cùng Cổ Thanh, mặt sau chưa nói xong, Lệ Quyên nhà điện thoại liền không phí…”

Tư Tiểu Huệ càng nói thanh âm càng nhỏ, Lâm Phượng Anh cùng Tư Bác Dịch sắc mặt lại thay đổi, dựa theo tính tình Tư Thần, sợ là thật muốn trở về ly hôn.

“Con nhóc chết tiệt này.”



Lâm Phượng Anh sốt ruột xoay quanh, kêu Tư Bác Dịch nhanh chóng gọi điện thoại giải thích rõ ràng cho Tư Thần.

Đông Dao đứng tại chỗ đều choáng váng, Tư Thần bây giờ có phải đang khiêng trường đao 40 mét trên đường trở về hay không?

……

Bệnh viện nhân dân số 1 Lê Thành.

Tư Thần vừa mới nhận điện thoại trong nhà xong ngồi ở văn phòng, con ngươi đen kịt như hắc diệu thạch nhìn ảnh chụp trên bàn, hơi mím môi biểu tình thật lâu không có thay đổi.

Kết hôn ngày đó có cấp cứu, đột nhiên có cái người bệnh cần động giải phẫu, tư lịch lão một ít bác sĩ đi tỉnh thành bồi dưỡng, trong bệnh viện bác sĩ không dám làm cái này giải phẫu, liền đem hắn gọi trở về.

Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng 48 giờ tiếp theo cũng rất quan trọng, cần có người kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.

Vội vàng mấy ngày, cả người hắn đều rất mệt mỏi.

Bác sĩ không giống như các ngành nghề khác, và trạng thái tinh thần rất quan trọng.

Lúc phẫu thuật một cái phân tâm, có thể chính là một mạng người, hắn nghỉ ngơi một ngày, lại giống như thường ngày phòng ăn ký túc xá ba giờ một tuyến.

Vốn định cuối tuần này trở về, không ngờ... Tư Tiểu Huệ gọi điện thoại tới.

Con bé nói, vợ anh đã bỏ trốn với Cổ Thanh ở thôn bên cạnh.



Cái tên Cổ Thanh này anh đã nghe nói qua, con trai của thôn trưởng cách vách.

Lại nhìn thoáng qua ảnh chụp, cánh môi Tư Thần mím chặt hơn.

Tấm ảnh này là Đông Diệu Huy hai năm trước gửi tới, cô gái trong ảnh da trắng mỹ mạo, buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn ánh mặt trời lại xinh đẹp, vừa nhìn chính là đại tiểu thư nũng nịu trong thành phố…

"Bác sĩ Tư, tôi đang tìm anh khắp nơi, sao anh không ở ký túc xá nghỉ ngơi một lát, liền trực tiếp đến khoa." Dư Thi Nhã đẩy cửa đi vào, giọng nói quen thuộc nói chuyện với Tư Thần, ánh mắt chạm đến con ngươi Tư Thần thì tim đập thình thịch, khẩn trương tránh ánh mắt của anh, không dám đối diện với anh.

Tư Thần là bác sĩ tài hoa nhất lại trẻ tuổi đẹp trai nhất trong cả bệnh viện, ba nói, về sau năng lực của Tư Thần, không chỉ như thế, anh giống như một con chim ưng cánh chim chưa đủ, cuối cùng sẽ có một ngày bay lượn phía chân trời, áp đảo mọi người.

Tư Thần bất động thanh sắc đem ảnh chụp bỏ vào ngăn kéo.

"Cũng không có chuyện gì." chú ý tới động tác của anh, Dư Thi Nhã vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm ngăn kéo, "Bác sĩ Tư, trong ngăn kéo của anh cất giấu ảnh chụp của ai a?"

Tư Thần tránh đề tài: "Tìm tôi có chuyện gì?

Dư Thi Nhã cười nói: "Tôi nghe nói trong nhà anh gọi điện thoại tới, muốn hỏi một chút anh có phải muốn xin nghỉ trở về hay không, vừa lúc tôi cũng muốn đi thăm thân thích , ta sẽ không đi xe đạp, anh có thể thuận tiện đưa tôi đi một đoạn được không?"

Tư Thần mở sách thuốc trên bàn ra, thản nhiên nói: "Tôi không định thời gian.

"Bác sĩ Tư, tình hình bệnh nhân phòng 209 ở khu nội trú không đúng lắm." một y tá cuống quýt chạy vào, sắc mặt có chút sốt ruột.

Tư Thần nhíu mày một cái, cầm lấy dụng cụ chữa bệnh vẻ mặt nghiêm túc đi ra ngoài, anh chính là như vậy, gặp được chính sự thời điểm, luôn là một bộ nói năng thận trọng dáng vẻ, lộ ra một cỗ không phù hợp tuổi tác thành thục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Tôi Dựa Vào Ăn Dưa Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook