Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều
Chương 28: Hiểu Lầm Chồng Chất Hiểu Lầm
Thủy Vân Vụ
14/11/2023
Đường Mật biết giảng đạo đức với loại người này hoàn toàn không có tác dụng gì, trong lòng nổi giận, âm thầm từ trong túi lấy ra một thanh đao thủ công dùng để phòng thân đâm tên lưu manh này.
Hôm nay nếu không đổ máu, thì tên này sẽ không để yên được.
Không sao, đến lúc đó đi vào cục cô liền nói là phòng vệ chính đáng, không ai có thể nói cái gì.
Kết quả Thẩm Vệ Châu đột nhiên đến hung hăng hất tay Trương Kiến ra.
Trương Kiến bị đánh đến tê dại cánh tay, vội vàng giải thích: “Đây là đối tượng của tao, mày đừng xen vào việc của người khác... A nha nha...”
Đường Mật thấy là Thẩm Vệ Châu, mừng rỡ quá đỗi, “Thẩm Vệ Châu...”
Thẩm Vệ Châu mang theo khuôn mặt lạnh lùng của người chết lạnh hung hăng vòng tay Trương Kiến ở phía sau, giọng nói từ tính phảng phất như đè ép, vừa âm vừa ngoan độc nói: “Ai là đối tượng của anh? Tôi rõ ràng nghe cô gái nói anh là kẻ buôn người.”
Trương Kiến bị giọng nói từ tính này làm cho chấn động.
Cái gọi là không biết xấu hổ sợ tàn nhẫn, tàn nhẫn sợ không muốn sống.
Trương Kiến đụng phải Thẩm Vệ Châu, chả khác gì gặp sư phụ.
Hắn tự nhận mình không tính là thấp, cao 1m73, nhưng ở trước mặt Thẩm Vệ Châu vóc người cao lớn, khổng võ hữu lực căn bản không đủ nhìn.
Hơn nữa đối phương dễ dàng khống chế hai tay hắn, hắn ngay cả đường phản kháng cũng không có.
“Cô ấy thực sự là đối tượng của tôi, tối qua hai chúng tôi vẫn còn ngủ với nhau.” Trương Kiến biết đến cứng không được, chỉ có thể vội vàng chống chế, phát huy sở trường, nói dối hoàn toàn không chớp mắt, nói hay như hát.
Khuôn mặt Thẩm Vệ Châu đã không còn dùng từ đáng sợ để hình dung, trên người tản mát ra khí thế càng khiến người ta sợ hãi.
Tiểu Dương ngày thường rất ít thấy Thẩm Vệ Châu tức giận, mặc kệ chuyện gì ngay cả Thái Sơn sụp đổ trước mà mặt không đổi sắc, nhưng hiện tại phảng phất như biến thành người khác, tựa như... Tựa như Diêm Vương mặt lạnh.
Tiểu Dương không khỏi trốn sang bên cạnh, sợ nằm không cũng dính đạn.
Đường Mật lại phải nhìn Trương Kiến với con mắt kác, vội vàng giải thích: “Thẩm Vệ Châu, anh đừng tin lời hắn ta, tôi căn bản không biết hắn ta, hắn ta là một tên lưu manh, hai ngày nay vẫn theo dõi tôi.”
Trương Kiến tuy rằng tự kỷ đấy, nhưng cái miệng kia cũng không phải hư danh, không biết lừa gạt bao nhiêu trái tim của cô gái, hắn cố gắng giả trang diễn kịch, tốc độ nói nhanh chóng hắt nước bẩn: “Đường Mật, cô dám nói cô không vì tiền mà quyến rũ tôi? Tối hôm qua còn vui vẻ gọi anh trai ơi anh trai à, liên tục kêu muốn, ông đây thiếu chút nữa bị cô vắt kiệt, hiện tại trở mặt không nhận người?”
“Không phải chỉ là không mua cho cô cái váy hoa sao? Mấy ngày nay ông đây tốn đống tiền vì cô, không có tiền cũng khắp nơi vay mượn, làm sao cô có thể nói bỏ là bỏ, chẳng lẽ nhìn trúng tên này rồi?”
Trương Kiến thuần thục hắt nước bẩn, đồng chí Tiểu Dương ở bên cạnh nghe được mặt đỏ tai hồng.
Hôm nay nếu không đổ máu, thì tên này sẽ không để yên được.
Không sao, đến lúc đó đi vào cục cô liền nói là phòng vệ chính đáng, không ai có thể nói cái gì.
Kết quả Thẩm Vệ Châu đột nhiên đến hung hăng hất tay Trương Kiến ra.
Trương Kiến bị đánh đến tê dại cánh tay, vội vàng giải thích: “Đây là đối tượng của tao, mày đừng xen vào việc của người khác... A nha nha...”
Đường Mật thấy là Thẩm Vệ Châu, mừng rỡ quá đỗi, “Thẩm Vệ Châu...”
Thẩm Vệ Châu mang theo khuôn mặt lạnh lùng của người chết lạnh hung hăng vòng tay Trương Kiến ở phía sau, giọng nói từ tính phảng phất như đè ép, vừa âm vừa ngoan độc nói: “Ai là đối tượng của anh? Tôi rõ ràng nghe cô gái nói anh là kẻ buôn người.”
Trương Kiến bị giọng nói từ tính này làm cho chấn động.
Cái gọi là không biết xấu hổ sợ tàn nhẫn, tàn nhẫn sợ không muốn sống.
Trương Kiến đụng phải Thẩm Vệ Châu, chả khác gì gặp sư phụ.
Hắn tự nhận mình không tính là thấp, cao 1m73, nhưng ở trước mặt Thẩm Vệ Châu vóc người cao lớn, khổng võ hữu lực căn bản không đủ nhìn.
Hơn nữa đối phương dễ dàng khống chế hai tay hắn, hắn ngay cả đường phản kháng cũng không có.
“Cô ấy thực sự là đối tượng của tôi, tối qua hai chúng tôi vẫn còn ngủ với nhau.” Trương Kiến biết đến cứng không được, chỉ có thể vội vàng chống chế, phát huy sở trường, nói dối hoàn toàn không chớp mắt, nói hay như hát.
Khuôn mặt Thẩm Vệ Châu đã không còn dùng từ đáng sợ để hình dung, trên người tản mát ra khí thế càng khiến người ta sợ hãi.
Tiểu Dương ngày thường rất ít thấy Thẩm Vệ Châu tức giận, mặc kệ chuyện gì ngay cả Thái Sơn sụp đổ trước mà mặt không đổi sắc, nhưng hiện tại phảng phất như biến thành người khác, tựa như... Tựa như Diêm Vương mặt lạnh.
Tiểu Dương không khỏi trốn sang bên cạnh, sợ nằm không cũng dính đạn.
Đường Mật lại phải nhìn Trương Kiến với con mắt kác, vội vàng giải thích: “Thẩm Vệ Châu, anh đừng tin lời hắn ta, tôi căn bản không biết hắn ta, hắn ta là một tên lưu manh, hai ngày nay vẫn theo dõi tôi.”
Trương Kiến tuy rằng tự kỷ đấy, nhưng cái miệng kia cũng không phải hư danh, không biết lừa gạt bao nhiêu trái tim của cô gái, hắn cố gắng giả trang diễn kịch, tốc độ nói nhanh chóng hắt nước bẩn: “Đường Mật, cô dám nói cô không vì tiền mà quyến rũ tôi? Tối hôm qua còn vui vẻ gọi anh trai ơi anh trai à, liên tục kêu muốn, ông đây thiếu chút nữa bị cô vắt kiệt, hiện tại trở mặt không nhận người?”
“Không phải chỉ là không mua cho cô cái váy hoa sao? Mấy ngày nay ông đây tốn đống tiền vì cô, không có tiền cũng khắp nơi vay mượn, làm sao cô có thể nói bỏ là bỏ, chẳng lẽ nhìn trúng tên này rồi?”
Trương Kiến thuần thục hắt nước bẩn, đồng chí Tiểu Dương ở bên cạnh nghe được mặt đỏ tai hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.