Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều
Chương 3: Vẻ Bề Ngoài Đánh Lừa
Thủy Vân Vụ
06/10/2023
Mà cô ta đã sớm không ưa gì Đường Mật, càng lớn càng chói mắt khiến cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người xung quanh chưa bao giờ cho rằng các cô là chị em, lý do rất tức giận, người ta nói, Đường Mật trông xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là chị em ruột thịt.
Có vô số lần cô ta muốn thừa dịp nửa đêm cào mặt Đường Mật, nhưng hết lần này tới lần khác phải giữ lại gương mặt còn có giá trị này, cô ta cố gắng chịu đựng.
Ngày đó, cuối cùng đã đến.
Cô ta muốn nhìn Đường Mật bị chà đạp, sống cuộc sống như địa ngục, sau đó sinh ra một tên xấu xí!
Giang Xuân Phương ở trong lòng âm u cười rộ lên.
Đường Mật hai ngày nay bệnh nặng, khuôn mặt kiều diễm hiện ra vài phần tái nhợt, ngược lại có vẻ yếu liễu phù phong.
Tính cách của cô luôn luôn nhu thuận, sau khi im lặng nhận chén nước kia, dưới ánh mắt hưng phấn vừa chờ mong của Giang Xuân Phương, cô đột nhiên nâng mắt hươu đen trắng rõ ràng lên, nhu nhược vô hại nói: “Chị gái, mấy ngày trước bà ngoại từ nông thôn gửi cho tôi hai lọ mật ong, tôi vẫn để trong nước đá ướp, hiện tại thời tiết nóng như vậy, tôi sợ nó hỏng mất, không thì tôi pha cho chị một ly!”
Giang Xuân Phương trong nháy mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Cô có mật ong sao không lấy ra sớm?”
Giang Xuân Phương rất bất mãn với điểm này.
Con ranh này lại muốn ăn mảnh.
Nếu như không phải hôm nay mình rót cho nó một chén nước đường, có phải sẽ tính cất mãi hay không?
Tiện nhân đúng là tiện nhân!
Giống như bà mẹ không biết xấu hổ ở nông thôn kia, đê hèn đến mức không đáng để nhắc đến.
Đường Mật thần sắc tự nhiên giải thích: “Vốn định muốn lấy ra cho mọi người, nhưng hai ngày nay tôi bệnh nặng, nhất thời quên mất chuyện này, hiện tại tôi đi pha cho chị uống được không?”
Giang Xuân Phương trên mặt mất hứng, nhưng vẫn nhịn không được thèm thuồng liếm liếm môi, “Vậy còn lề mề làm gì, còn không mau đi!”
Con riêng chính là con riêng, phẩm chất nông thôn, không nói gì là cũng không biết trong nhà ai là chủ nhân?
Đường Mật trở về phòng lấy một lon mật ong, sau đó cầm đi vào phòng bếp nhỏ pha, còn không quên bưng chén nước đường Giang Xuân Phương pha cho cô, vừa mím vừa nói:
“Nước đường chị pha thật ngon.”
Giang Xuân Phương ở trong lòng cười lạnh, xinh đẹp có tác dụng gì, trước sau cũng chỉ là đồ ngu xuẩn.
Đảo mắt, Đường Mật đã pha một chén nước mật ong.
Một chén nước đun sôi màu trắng, khi thêm mật ong lập tức biến thành màu hổ phách, phảng phất còn thoang thoảng mùi hoa, vừa nhìn đã biết là mật ong thượng đẳng.
Giang Xuân Phương nhìn chằm cằm, nước miếng khẽ ứa, cầm nước mật ong uống ừng ực.
Cô ta uống xong còn cảm thấy không đã khát, còn muốn thêm một chén nữa, Đường Mật lại nhu thuận hiểu chuyện đi pha cho cô ta.
Đường Mật ở nhà này luôn cật lực, đánh không hó hé mắng không đáp trả, việc nhà bình thường cũng do Đường Mật làm hết.
Đối với sự ngoan ngoãn của Đường Mật, Giang Xuân Phương đã sớm thành thói quen, nói Đường Mật là người giúp việc bảo mẫu nhà bọn họ cũng không quá đáng.
Người xung quanh chưa bao giờ cho rằng các cô là chị em, lý do rất tức giận, người ta nói, Đường Mật trông xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là chị em ruột thịt.
Có vô số lần cô ta muốn thừa dịp nửa đêm cào mặt Đường Mật, nhưng hết lần này tới lần khác phải giữ lại gương mặt còn có giá trị này, cô ta cố gắng chịu đựng.
Ngày đó, cuối cùng đã đến.
Cô ta muốn nhìn Đường Mật bị chà đạp, sống cuộc sống như địa ngục, sau đó sinh ra một tên xấu xí!
Giang Xuân Phương ở trong lòng âm u cười rộ lên.
Đường Mật hai ngày nay bệnh nặng, khuôn mặt kiều diễm hiện ra vài phần tái nhợt, ngược lại có vẻ yếu liễu phù phong.
Tính cách của cô luôn luôn nhu thuận, sau khi im lặng nhận chén nước kia, dưới ánh mắt hưng phấn vừa chờ mong của Giang Xuân Phương, cô đột nhiên nâng mắt hươu đen trắng rõ ràng lên, nhu nhược vô hại nói: “Chị gái, mấy ngày trước bà ngoại từ nông thôn gửi cho tôi hai lọ mật ong, tôi vẫn để trong nước đá ướp, hiện tại thời tiết nóng như vậy, tôi sợ nó hỏng mất, không thì tôi pha cho chị một ly!”
Giang Xuân Phương trong nháy mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Cô có mật ong sao không lấy ra sớm?”
Giang Xuân Phương rất bất mãn với điểm này.
Con ranh này lại muốn ăn mảnh.
Nếu như không phải hôm nay mình rót cho nó một chén nước đường, có phải sẽ tính cất mãi hay không?
Tiện nhân đúng là tiện nhân!
Giống như bà mẹ không biết xấu hổ ở nông thôn kia, đê hèn đến mức không đáng để nhắc đến.
Đường Mật thần sắc tự nhiên giải thích: “Vốn định muốn lấy ra cho mọi người, nhưng hai ngày nay tôi bệnh nặng, nhất thời quên mất chuyện này, hiện tại tôi đi pha cho chị uống được không?”
Giang Xuân Phương trên mặt mất hứng, nhưng vẫn nhịn không được thèm thuồng liếm liếm môi, “Vậy còn lề mề làm gì, còn không mau đi!”
Con riêng chính là con riêng, phẩm chất nông thôn, không nói gì là cũng không biết trong nhà ai là chủ nhân?
Đường Mật trở về phòng lấy một lon mật ong, sau đó cầm đi vào phòng bếp nhỏ pha, còn không quên bưng chén nước đường Giang Xuân Phương pha cho cô, vừa mím vừa nói:
“Nước đường chị pha thật ngon.”
Giang Xuân Phương ở trong lòng cười lạnh, xinh đẹp có tác dụng gì, trước sau cũng chỉ là đồ ngu xuẩn.
Đảo mắt, Đường Mật đã pha một chén nước mật ong.
Một chén nước đun sôi màu trắng, khi thêm mật ong lập tức biến thành màu hổ phách, phảng phất còn thoang thoảng mùi hoa, vừa nhìn đã biết là mật ong thượng đẳng.
Giang Xuân Phương nhìn chằm cằm, nước miếng khẽ ứa, cầm nước mật ong uống ừng ực.
Cô ta uống xong còn cảm thấy không đã khát, còn muốn thêm một chén nữa, Đường Mật lại nhu thuận hiểu chuyện đi pha cho cô ta.
Đường Mật ở nhà này luôn cật lực, đánh không hó hé mắng không đáp trả, việc nhà bình thường cũng do Đường Mật làm hết.
Đối với sự ngoan ngoãn của Đường Mật, Giang Xuân Phương đã sớm thành thói quen, nói Đường Mật là người giúp việc bảo mẫu nhà bọn họ cũng không quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.