Thập Niên 80: Tôi Được Hán Tử Cưng Chiều
Chương 19: Vị Hôn Phu Gì?
Thủy Vân Vụ
14/11/2023
Ngô Chính thiếu chút nữa hộc máu, “Đường Mật, cô chờ đấy cho tôi...”
“Mặt khác...” Đường Mật ngắt lời hắn, sau đó chỉ vào Thẩm Vệ Châu nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi, từ nhỏ chúng tôi đã đính hôn, tôi không có khả năng mập mờ với kẻ khác, sau này nếu anh còn dám quấy rối tôi, vị hôn phu của tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Thẩm Vệ Châu: “...”
Ngô Chính nhìn người đàn ông cao to lớn trước mặt, nắm đấm đặc biệt cứng rắn, đột nhiên liền kinh hoàng.
Mẹ nó, Lương Diễm Thu kia chưa từng nói với hắn chuyện Đường Mật có vị hôn phu!
Còn là kiểu vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Miệng hắn còn đang chảy máu, đau đớn mất đi hai cái răng làm cho hắn vừa sợ vừa hãi.
Thẩm Vệ Châu không tỏ vẻ vui vẻ gì, mặt âm trầm rời đi, Đường Mật vội vàng đuổi theo, “Thẩm Vệ Châu...”
Song anh tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, lòng bàn chân như gió thổi bay căn bản không để ý tới cô.
Đường Mật đuổi theo quá vội, cho không cẩn thận té ngã, không quên khoa trương hô: “Ưm, đau quá...”
Thẩm Vệ Châu nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Đường Mật ngã không đứng dậy được.
Anh mím khóe miệng, không tình nguyện đi tới, giọng nói từ tính đặc biệt âm trầm, “Có thể tự đứng dậy không?”
Đường Mật thấy anh tới, ấm ức khẽ nói: “Ngã đau quá, không dậy nổi.”
Thẩm Vệ Châu mặt không chút thay đổi, “Vậy cô cứ tiếp tục ngồi đó.”
Đường Mật vừa nghe, biết anh không phải là người thương hương tiếc ngọc, vội vàng tự mình đứng lên, “Thẩm Vệ Châu, có phải anh giận tôi không?”
Anh mím môi không nói lời nào, cảm giác xa cách từ chối người ngoài ngàn dặm.
Đường Mật biết anh luôn không thích cuộc hôn nhân được sắp đặt này của bọn họ. Kiếp trước anh chỉ đồng tình với mình, chứ không có tình yêu nam nữ.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ muốn lấy danh hào của anh hù dọa người kia, để sau này hắn ta không được quấy rầy tôi nữa, anh yên tâm, sau này chuyện anh là vị hôn phu của tôi, tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi.”
Cô nói như vậy, sắc mặt Thẩm Vệ Châu cũng dịu đi.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”Thẩm Vệ Châu đi trước một bước.
Đường Mật vui vẻ đuổi theo bước chân của anh, chân anh dài, bước một bước thôi mà sải chân dài bát ngát, cô phải đi nhanh mới có thể theo kịp, hơn nữa vừa rồi ngã một cái, chân cô thật sự rất đau.
Dường như anh cũng nhận ra điều này, cho nên anh thật sự đi chậm lại.
Hai người đến nhà hàng quốc doanh, trong lòng Đường Mật nhịn không được đánh trống.
Cô từ chỗ Giang Khải Hoa lừa được năm mươi đồng không biết có đủ mời anh ăn một bữa ở nhà hàng quốc doanh hay không.
Nhưng nếu lúc trước nói muốn mời khách, vậy cũng không thể keo kiệt.
Cùng lắm thì lại đi lừa Giang Khải Hoa một khoản tiền.
Thẩm Vệ Châu hỏi Đường Mật muốn ăn cái gì, Đường Mật nhỏ giọng nói gì cũng được.
Vì thế anh tiện tay gọi cá hấp, tôm nóng trắng, cà tím kho tàu, cùng một bát canh sườn dưa hấu...
Đường Mật nhìn thức ăn thịnh soạn như vậy, nguy rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, mình căn bản không có phiếu lương thực.
“Mặt khác...” Đường Mật ngắt lời hắn, sau đó chỉ vào Thẩm Vệ Châu nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi, từ nhỏ chúng tôi đã đính hôn, tôi không có khả năng mập mờ với kẻ khác, sau này nếu anh còn dám quấy rối tôi, vị hôn phu của tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Thẩm Vệ Châu: “...”
Ngô Chính nhìn người đàn ông cao to lớn trước mặt, nắm đấm đặc biệt cứng rắn, đột nhiên liền kinh hoàng.
Mẹ nó, Lương Diễm Thu kia chưa từng nói với hắn chuyện Đường Mật có vị hôn phu!
Còn là kiểu vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Miệng hắn còn đang chảy máu, đau đớn mất đi hai cái răng làm cho hắn vừa sợ vừa hãi.
Thẩm Vệ Châu không tỏ vẻ vui vẻ gì, mặt âm trầm rời đi, Đường Mật vội vàng đuổi theo, “Thẩm Vệ Châu...”
Song anh tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, lòng bàn chân như gió thổi bay căn bản không để ý tới cô.
Đường Mật đuổi theo quá vội, cho không cẩn thận té ngã, không quên khoa trương hô: “Ưm, đau quá...”
Thẩm Vệ Châu nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Đường Mật ngã không đứng dậy được.
Anh mím khóe miệng, không tình nguyện đi tới, giọng nói từ tính đặc biệt âm trầm, “Có thể tự đứng dậy không?”
Đường Mật thấy anh tới, ấm ức khẽ nói: “Ngã đau quá, không dậy nổi.”
Thẩm Vệ Châu mặt không chút thay đổi, “Vậy cô cứ tiếp tục ngồi đó.”
Đường Mật vừa nghe, biết anh không phải là người thương hương tiếc ngọc, vội vàng tự mình đứng lên, “Thẩm Vệ Châu, có phải anh giận tôi không?”
Anh mím môi không nói lời nào, cảm giác xa cách từ chối người ngoài ngàn dặm.
Đường Mật biết anh luôn không thích cuộc hôn nhân được sắp đặt này của bọn họ. Kiếp trước anh chỉ đồng tình với mình, chứ không có tình yêu nam nữ.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ muốn lấy danh hào của anh hù dọa người kia, để sau này hắn ta không được quấy rầy tôi nữa, anh yên tâm, sau này chuyện anh là vị hôn phu của tôi, tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi.”
Cô nói như vậy, sắc mặt Thẩm Vệ Châu cũng dịu đi.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”Thẩm Vệ Châu đi trước một bước.
Đường Mật vui vẻ đuổi theo bước chân của anh, chân anh dài, bước một bước thôi mà sải chân dài bát ngát, cô phải đi nhanh mới có thể theo kịp, hơn nữa vừa rồi ngã một cái, chân cô thật sự rất đau.
Dường như anh cũng nhận ra điều này, cho nên anh thật sự đi chậm lại.
Hai người đến nhà hàng quốc doanh, trong lòng Đường Mật nhịn không được đánh trống.
Cô từ chỗ Giang Khải Hoa lừa được năm mươi đồng không biết có đủ mời anh ăn một bữa ở nhà hàng quốc doanh hay không.
Nhưng nếu lúc trước nói muốn mời khách, vậy cũng không thể keo kiệt.
Cùng lắm thì lại đi lừa Giang Khải Hoa một khoản tiền.
Thẩm Vệ Châu hỏi Đường Mật muốn ăn cái gì, Đường Mật nhỏ giọng nói gì cũng được.
Vì thế anh tiện tay gọi cá hấp, tôm nóng trắng, cà tím kho tàu, cùng một bát canh sườn dưa hấu...
Đường Mật nhìn thức ăn thịnh soạn như vậy, nguy rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, mình căn bản không có phiếu lương thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.