Thập Niên 80: Tôi Kế Thừa Một Tửu Lầu Ở Hương Giang
Chương 2:
Tiểu Bàn Cam
11/11/2024
Người đầu bếp mập đó chính là Đinh Thắng Cường, chủ của Thắng Hoa Lầu.
Bảo Hoa Lầu đã mở hơn ba mươi năm, từ một quán nhỏ bốn bàn, nhờ vào tiếng tăm mà phát triển thành nhà hàng cả trăm bàn như hiện tại.
Thắng Hoa Lầu chỉ mới khai trương chưa được nửa năm, Đinh Thắng Cường đã dựa vào danh sư của Nhạc Bảo Hoa, mở nhà hàng ngay đối diện Bảo Hoa Lầu, thực đơn y hệt, nhưng giá thấp hơn một đến hai phần, thu hút được không ít khách.
Các thực khách lâu năm của Bảo Hoa Lầu đều chỉ trích Đinh Thắng Cường là người không đàng hoàng.
Thắng Cường lại dày mặt giải thích rằng chữ “Thắng” trong Thắng Hoa Lầu là lấy từ tên của mình, còn chữ “Hoa” là để thể hiện rằng mình học nghề từ Nhạc Bảo Hoa. Giá cả thấp hơn Bảo Hoa Lầu vì gã tự thấy tay nghề còn kém thầy, nên giá phải rẻ hơn.
Lời nói thì đường hoàng, nhưng hành động lại vô cùng đê tiện, không chỉ giành khách của Bảo Hoa Lầu bằng giá thấp, mà còn dùng nhiều mánh khóe không đáng tin.
Như hôm nay, ông chủ Kiều – Kiều Khải Minh, là một trong những đại gia nổi tiếng ở thành phố này, khách quen của Bảo Hoa Lầu suốt hơn hai mươi năm, mỗi lần tới đây đều đòi phải có món cá chuột hấp mà chính tay Nhạc Bảo Hoa chế biến.
Thói quen này chưa bao giờ thay đổi trong suốt hơn hai mươi năm qua, chẳng lẽ Đinh Thắng Cường – học trò của Nhạc Bảo Hoa lại không biết?
Các thực khách lâu năm đều cảm thấy Thắng Cường thật quá đáng. Chẳng những giành giật khách của thầy mình, mà còn cố tình “cướp” cả cá chuột của Bảo Hoa Lầu, không phải rõ ràng là muốn làm mất mặt Nhạc Bảo Hoa sao?
Kiều Khải Minh lướt mắt nhìn Thắng Cường, ánh mắt mang vẻ khinh thường, nhưng giọng điệu lại rất khách khí: “Ông chủ Đinh, không cần phiền đến thế. Hôm qua tôi đã đặc biệt dặn thầy của anh rằng hôm nay tôi muốn ăn món cá do chính tay ông ấy nấu rồi.”
“Ông chủ Đinh, anh định giành cá của ông Hoa, làm mất mặt ông ấy mà lại không được!” Một thực khách lâu năm lên tiếng, “Sao anh không dùng đầu mà nghĩ, chẳng lẽ ai cũng như anh, là đồ vong ân bội nghĩa sao? Ông ấy để cá cho anh chỉ khi ông chủ Kiều không muốn ăn thôi.”
Bảo Hoa Lầu đã mở hơn ba mươi năm, từ một quán nhỏ bốn bàn, nhờ vào tiếng tăm mà phát triển thành nhà hàng cả trăm bàn như hiện tại.
Thắng Hoa Lầu chỉ mới khai trương chưa được nửa năm, Đinh Thắng Cường đã dựa vào danh sư của Nhạc Bảo Hoa, mở nhà hàng ngay đối diện Bảo Hoa Lầu, thực đơn y hệt, nhưng giá thấp hơn một đến hai phần, thu hút được không ít khách.
Các thực khách lâu năm của Bảo Hoa Lầu đều chỉ trích Đinh Thắng Cường là người không đàng hoàng.
Thắng Cường lại dày mặt giải thích rằng chữ “Thắng” trong Thắng Hoa Lầu là lấy từ tên của mình, còn chữ “Hoa” là để thể hiện rằng mình học nghề từ Nhạc Bảo Hoa. Giá cả thấp hơn Bảo Hoa Lầu vì gã tự thấy tay nghề còn kém thầy, nên giá phải rẻ hơn.
Lời nói thì đường hoàng, nhưng hành động lại vô cùng đê tiện, không chỉ giành khách của Bảo Hoa Lầu bằng giá thấp, mà còn dùng nhiều mánh khóe không đáng tin.
Như hôm nay, ông chủ Kiều – Kiều Khải Minh, là một trong những đại gia nổi tiếng ở thành phố này, khách quen của Bảo Hoa Lầu suốt hơn hai mươi năm, mỗi lần tới đây đều đòi phải có món cá chuột hấp mà chính tay Nhạc Bảo Hoa chế biến.
Thói quen này chưa bao giờ thay đổi trong suốt hơn hai mươi năm qua, chẳng lẽ Đinh Thắng Cường – học trò của Nhạc Bảo Hoa lại không biết?
Các thực khách lâu năm đều cảm thấy Thắng Cường thật quá đáng. Chẳng những giành giật khách của thầy mình, mà còn cố tình “cướp” cả cá chuột của Bảo Hoa Lầu, không phải rõ ràng là muốn làm mất mặt Nhạc Bảo Hoa sao?
Kiều Khải Minh lướt mắt nhìn Thắng Cường, ánh mắt mang vẻ khinh thường, nhưng giọng điệu lại rất khách khí: “Ông chủ Đinh, không cần phiền đến thế. Hôm qua tôi đã đặc biệt dặn thầy của anh rằng hôm nay tôi muốn ăn món cá do chính tay ông ấy nấu rồi.”
“Ông chủ Đinh, anh định giành cá của ông Hoa, làm mất mặt ông ấy mà lại không được!” Một thực khách lâu năm lên tiếng, “Sao anh không dùng đầu mà nghĩ, chẳng lẽ ai cũng như anh, là đồ vong ân bội nghĩa sao? Ông ấy để cá cho anh chỉ khi ông chủ Kiều không muốn ăn thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.