Thập Niên 80: Trở Lại Năm 85, Tôi Trở Thành Chúa Tể Của Cuộc Đời Mình
Chương 2:
Tân Sửu Tuất
30/09/2024
Sau này, uống xong chén canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện, kiếp sau cố đầu thai vào một gia đình tốt!
Chờ mãi, chén canh Mạnh Bà không thấy đâu, chỉ nghe tiếng đập cửa dồn dập.
“Vân, con không sao chứ? Sao còn chưa dậy?” Giọng người đàn ông có chút lo lắng.
“Vân, Sở Hòa đến tìm con rồi, mau ra gặp nó đi.” Giọng người phụ nữ mang theo chút giận dữ.
Đó là giọng của ba mẹ cô!
Chẳng phải họ đã qua đời mấy năm rồi sao?
Tâm trí đang mơ hồ của Đàm Vân bỗng trở nên tỉnh táo một chút. Cô không hiểu tại sao ba mẹ lại có mặt ở đây, cô chỉ nhớ, ngày cô từ chối điều trị ung thư gan, Sở Hòa đã đến.
“Đàm Vân, bác sĩ nói ung thư gan của em đã giai đoạn cuối, điều trị tiếp cũng không khả quan, hay chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi.”
Về nhà? Về nhà ai?
Đàm Vân nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ thờ ơ. Đã nhiều năm không gặp, tóc mai anh ta đã nhuốm bạc, mí mắt chảy xệ đầy nếp nhăn. Khuôn mặt gầy gò trông càng méo mó hơn, hé miệng ra là hàm răng vàng ố, khiến người ta buồn nôn.
Cô bỗng thấy buồn cười, mười năm sau ly hôn, chồng cũ Sở Hòa vẫn cứ bộc lộ vẻ đê tiện của mình.
Một lúc sau, Đàm Vân kéo vành nón bông che bớt sự xấu hổ do tóc rụng vì hóa trị. Cô không ngây thơ tin rằng Sở Hòa đột nhiên tỏ lòng thương xót đến thăm mình.
Cô liếm đôi môi khô khốc, yếu ớt hỏi: “Anh thiếu tiền uống rượu à?”
“Không, anh đã bỏ rượu rồi.” Sở Hòa cười gượng gạo.
Đàm Vân bị ung thư gan, nhưng mũi cô không điếc. Mùi rượu thoang thoảng trên người Sở Hòa không thoát khỏi sự nhạy bén của cô.
“Bỏ thì tốt.” Đàm Vân đang cận kề cái chết cũng học được cách giả vờ ngây ngô.
“Vậy ý em thế nào? Về nhà không?” Sở Hòa cúi người nịnh nọt.
Đàm Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Về, về nhà tôi.”
Mặt Sở Hòa co giật một chút, một nụ cười đắc ý không thể giấu nổi lóe lên nơi khóe miệng.
Lúc này, một cậu bé chừng mười tuổi bước vào phòng bệnh, tay cầm hai hộp cơm. Nhìn thấy Sở Hòa, cậu bé tức giận: “Ông ngoại, ông đến đây làm gì?”
Sở Hòa cười khô khan: “Tiểu Vũ ngoan, ông ngoại đến thăm bà ngoại con mà!”
Cậu bé nhăn mặt, không tin. Sợ bà ngoại bị đói, cậu bỏ mặc ông ngoại hèn hạ, chạy đến bên Đàm Vân, mở hộp cơm và dịu dàng nói: “Bà ngoại, đây là món cơm sườn mà bà thích nhất, vẫn còn nóng này, để cháu đút bà ăn nhé.”
Đàm Vân nhìn đứa cháu trai Phùng Tiểu Vũ đáng yêu của mình, gật đầu. Tâm trạng bị Sở Hòa phá hoại cũng được xoa dịu chút ít.
Chờ mãi, chén canh Mạnh Bà không thấy đâu, chỉ nghe tiếng đập cửa dồn dập.
“Vân, con không sao chứ? Sao còn chưa dậy?” Giọng người đàn ông có chút lo lắng.
“Vân, Sở Hòa đến tìm con rồi, mau ra gặp nó đi.” Giọng người phụ nữ mang theo chút giận dữ.
Đó là giọng của ba mẹ cô!
Chẳng phải họ đã qua đời mấy năm rồi sao?
Tâm trí đang mơ hồ của Đàm Vân bỗng trở nên tỉnh táo một chút. Cô không hiểu tại sao ba mẹ lại có mặt ở đây, cô chỉ nhớ, ngày cô từ chối điều trị ung thư gan, Sở Hòa đã đến.
“Đàm Vân, bác sĩ nói ung thư gan của em đã giai đoạn cuối, điều trị tiếp cũng không khả quan, hay chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi.”
Về nhà? Về nhà ai?
Đàm Vân nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ thờ ơ. Đã nhiều năm không gặp, tóc mai anh ta đã nhuốm bạc, mí mắt chảy xệ đầy nếp nhăn. Khuôn mặt gầy gò trông càng méo mó hơn, hé miệng ra là hàm răng vàng ố, khiến người ta buồn nôn.
Cô bỗng thấy buồn cười, mười năm sau ly hôn, chồng cũ Sở Hòa vẫn cứ bộc lộ vẻ đê tiện của mình.
Một lúc sau, Đàm Vân kéo vành nón bông che bớt sự xấu hổ do tóc rụng vì hóa trị. Cô không ngây thơ tin rằng Sở Hòa đột nhiên tỏ lòng thương xót đến thăm mình.
Cô liếm đôi môi khô khốc, yếu ớt hỏi: “Anh thiếu tiền uống rượu à?”
“Không, anh đã bỏ rượu rồi.” Sở Hòa cười gượng gạo.
Đàm Vân bị ung thư gan, nhưng mũi cô không điếc. Mùi rượu thoang thoảng trên người Sở Hòa không thoát khỏi sự nhạy bén của cô.
“Bỏ thì tốt.” Đàm Vân đang cận kề cái chết cũng học được cách giả vờ ngây ngô.
“Vậy ý em thế nào? Về nhà không?” Sở Hòa cúi người nịnh nọt.
Đàm Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Về, về nhà tôi.”
Mặt Sở Hòa co giật một chút, một nụ cười đắc ý không thể giấu nổi lóe lên nơi khóe miệng.
Lúc này, một cậu bé chừng mười tuổi bước vào phòng bệnh, tay cầm hai hộp cơm. Nhìn thấy Sở Hòa, cậu bé tức giận: “Ông ngoại, ông đến đây làm gì?”
Sở Hòa cười khô khan: “Tiểu Vũ ngoan, ông ngoại đến thăm bà ngoại con mà!”
Cậu bé nhăn mặt, không tin. Sợ bà ngoại bị đói, cậu bỏ mặc ông ngoại hèn hạ, chạy đến bên Đàm Vân, mở hộp cơm và dịu dàng nói: “Bà ngoại, đây là món cơm sườn mà bà thích nhất, vẫn còn nóng này, để cháu đút bà ăn nhé.”
Đàm Vân nhìn đứa cháu trai Phùng Tiểu Vũ đáng yêu của mình, gật đầu. Tâm trạng bị Sở Hòa phá hoại cũng được xoa dịu chút ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.