Thập Niên 80: Trở Nên Xuất Chúng Trong Truyện Thập Niên
Chương 7: Chẳng Đáng Một Xu
Đao Nhĩ
04/02/2023
Mẹ chồng nàng dâu chung sống hơn mười năm, dù sao cũng hiểu rõ tính tình của nhau.
Hai mẹ con vừa nói chuyện xong, Lưu Quế Bình lén lén lút lút chạy ra khỏi cổng.
Chu Tử Thanh đứng ở cửa sổ liếc thấy, cũng không để ý chút nào, đi lại trong phòng.
Đây là loại nhà ngói thông phòng, dùng mây tre đan lại thành vách ngăn giữa các buồng, chính giữa là nhà chính, bên trái là phòng ngủ mà hiện giờ cô đang nằm, phòng bên phải để chồng chất đồ dưới đất, coi như là nhà kho.
Đồ dùng trong phòng ngủ chỉ liếc một cái là thấy hết.
Bức tường bong chóc loang lổ, có chỗ còn lõm cả vào để lộ màu vôi xám trắng bên trong.
Một chiếc giường gỗ lớn, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ màu vàng xỉn đã để lâu đời, còn có chiếc bàn cũng màu vàng giống tủ, nước sơn cũ đã bong ra để lộ loại gỗ kém chất lượng ở bên trong.
Chu Tử Thanh không có hứng thú với mấy thứ này, cô đi đến bức tường dán tấm giấy khen ba tốt.
Có ký ức của nguyên thân, cô biết được những chuyện xảy ra trước khi mình xuyên không đến.
Tấm giấy khen đã bạc màu trên tường, dùng băng dính dán vào, qua thời gian dài tường tróc ra, lại dùng băng dính mới dán đè lên băng dính cũ, từng tầng chồng lên nhau khiến cho góc giấy khen có một lớp rất dày.
Tuy đã nhiều năm nhưng tấm giấy khen vẫn không hề rơi xuống, Chu Tử Thanh giơ tay đụng vào, băng dính ở mép giấy khen bung ra, mang theo cả mảng vữa rơi xuống chân.
Chu Tử Thanh lạnh lùng nhìn tờ giấy khen rơi dưới đất, trong lòng không khỏi chua xót.
Cô bĩu môi lẩm bẩm:
"Thứ mà cô quý trọng chẳng đáng một xu. Dấu vết cô muốn lưu lại, cô xem, thời gian dài cũng sẽ phai màu bong tróc, cuối cùng trở thành rác rưởi. Những ấm ức cô phải chịu, họ đều không nhìn thấy. Đã bảo cách thức của cô sai rồi, thứ người khác cố tình coi như không nhìn thấy thì cô phải tự đưa đến trước mặt cho họ thấy..."
Cuối tháng tám, trường học trên thị trấn đã gửi thông báo nhập học, vậy mà nguyên thân vẫn còn đang ở nhà tách bắp ngô.
Đi vài bước, đường nhìn của Chu Tử Thanh dừng lại trên một tấm ảnh đặt trên bàn, đó là tấm ảnh chụp gia đình.
Một cô gái hai bảy hai tám tuổi, miệng cười tươi rói, gương mặt trái xoan, bên cạnh là một người đàn ông gầy gò, dáng vẻ thư sinh, nhưng hơi nhíu mày, có vẻ lạnh lùng xa cách, ở giữa là một cô bé bện tóc hai bên, ngũ quan xinh đẹp, nhưng lại sợ sệt đứng giữa hai người lớn, đôi mắt có vẻ tủi thân nhìn về hướng khác, vừa ngây ngô, vừa đờ đẫn, không có vẻ hoạt bát của trẻ con.
Hai mẹ con vừa nói chuyện xong, Lưu Quế Bình lén lén lút lút chạy ra khỏi cổng.
Chu Tử Thanh đứng ở cửa sổ liếc thấy, cũng không để ý chút nào, đi lại trong phòng.
Đây là loại nhà ngói thông phòng, dùng mây tre đan lại thành vách ngăn giữa các buồng, chính giữa là nhà chính, bên trái là phòng ngủ mà hiện giờ cô đang nằm, phòng bên phải để chồng chất đồ dưới đất, coi như là nhà kho.
Đồ dùng trong phòng ngủ chỉ liếc một cái là thấy hết.
Bức tường bong chóc loang lổ, có chỗ còn lõm cả vào để lộ màu vôi xám trắng bên trong.
Một chiếc giường gỗ lớn, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ màu vàng xỉn đã để lâu đời, còn có chiếc bàn cũng màu vàng giống tủ, nước sơn cũ đã bong ra để lộ loại gỗ kém chất lượng ở bên trong.
Chu Tử Thanh không có hứng thú với mấy thứ này, cô đi đến bức tường dán tấm giấy khen ba tốt.
Có ký ức của nguyên thân, cô biết được những chuyện xảy ra trước khi mình xuyên không đến.
Tấm giấy khen đã bạc màu trên tường, dùng băng dính dán vào, qua thời gian dài tường tróc ra, lại dùng băng dính mới dán đè lên băng dính cũ, từng tầng chồng lên nhau khiến cho góc giấy khen có một lớp rất dày.
Tuy đã nhiều năm nhưng tấm giấy khen vẫn không hề rơi xuống, Chu Tử Thanh giơ tay đụng vào, băng dính ở mép giấy khen bung ra, mang theo cả mảng vữa rơi xuống chân.
Chu Tử Thanh lạnh lùng nhìn tờ giấy khen rơi dưới đất, trong lòng không khỏi chua xót.
Cô bĩu môi lẩm bẩm:
"Thứ mà cô quý trọng chẳng đáng một xu. Dấu vết cô muốn lưu lại, cô xem, thời gian dài cũng sẽ phai màu bong tróc, cuối cùng trở thành rác rưởi. Những ấm ức cô phải chịu, họ đều không nhìn thấy. Đã bảo cách thức của cô sai rồi, thứ người khác cố tình coi như không nhìn thấy thì cô phải tự đưa đến trước mặt cho họ thấy..."
Cuối tháng tám, trường học trên thị trấn đã gửi thông báo nhập học, vậy mà nguyên thân vẫn còn đang ở nhà tách bắp ngô.
Đi vài bước, đường nhìn của Chu Tử Thanh dừng lại trên một tấm ảnh đặt trên bàn, đó là tấm ảnh chụp gia đình.
Một cô gái hai bảy hai tám tuổi, miệng cười tươi rói, gương mặt trái xoan, bên cạnh là một người đàn ông gầy gò, dáng vẻ thư sinh, nhưng hơi nhíu mày, có vẻ lạnh lùng xa cách, ở giữa là một cô bé bện tóc hai bên, ngũ quan xinh đẹp, nhưng lại sợ sệt đứng giữa hai người lớn, đôi mắt có vẻ tủi thân nhìn về hướng khác, vừa ngây ngô, vừa đờ đẫn, không có vẻ hoạt bát của trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.