Thập Niên 80: Trở Nên Xuất Chúng Trong Truyện Thập Niên
Chương 43: Thủ Phạm
Đao Nhĩ
23/02/2023
Từ Trường Dân quay người lại, nhìn dân thôn họ Từ ngoài cửa, "Đêm đã khuya, làm phiền mọi người vất vả, chúng ta giúp vợ chồng Trường Thắng dọn nhà."
"Tôi không đi... Tôi không rời đi, đây là nhà tôi, đừng bắt tôi đi đâu..."
Lưu Quế Bình trừng mắt nổi giận muốn ngồi dậy, nhìn mấy người dân trong thôn bắt đầu lục đục khuân đồ, chị ta vừa đập ván giường vừa khóc lớn, ầm ĩ muốn đứng lên.
"Mẹ ơi, mẹ mau ngăn họ lại giúp con, con không dọn đi đâu, đây là nhà con..."
Vẻ mặt mấy người nhà họ Lưu đỏ bừng, muốn lên cơn cũng không được. Đối phương đã nói rõ ràng, giấy chứng minh nhà đất là của người ta, phòng này cũng của người ta, bây giờ người ta đuổi người.
Lưu Quế Bình dáo dác tìm bà Từ: "Mẹ, mẹ mau ngăn lại giúp con, con không dời đi đâu hết..."
Lưu Quế Bình khàn giọng khóc, từ phòng phía đông truyền đến. Bà Từ lặng lẽ dùng ống tay áo lau khóe mắt, dùng vải trắng thấm rượu xoa nắn nhãng vết ứ đọng trên người Chu Tử Thanh.
Bà Từ nhìn vết thương trên người đứa bé, các vết máu ư đọng tím bầm, trong lòng bà vô cùng xót xa, nghe Lưu Quế Bình khản giọng la hét, bà quyết tâm làm bộ như không nghe thấy.
Trên người Chu Tử Thanh rất đau, nhưng nghe tiếng khóc đến muốn sống muốn chết của Lưu Quế Bình ngoài kia, cô cảm thấy hôm nay bị đánh cũng đáng.
Chu Tử Thanh nhìn Từ Giai với ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, khẽ nói:
"Đúng là chó cắn người, sẽ không sủa. Trước đó mẹ em đâu định uống thuốc tự sát đâu nhỉ, vì em đứng phòng bếp nghe được chị với bà ngoại nói chuyện, lén nói lại cho mẹ em nghe."
Cô thực sự phải cảm ơn nó đấy.
Ai bảo giờ cô còn quá nhỏ, không ai coi trọng chuyện của cô. Dù cô có danh chính ngôn thuận, nếu muốn đuổi người đi, có khi người khác còn cười ha ha, tưởng cô đang nói đùa, giận dỗi nói lẫy đâu.
Và cũng sẽ không có ai giúp cô đuổi vợ chồng Từ Trường Thắng và Lưu Quế Bình đi.
Con ngươi Từ Giai đảo qua đảo lại, cuối cùng hoảng hốt nhìn về phía bà Từ:
"Bà, bà mau đi xem cha mẹ cháu đi, bà nói với bác cả trưởng thôn, đừng đuổi nhà cháu đi, phòng ở kia vừa cũ vừa nát, làm sao người ở được. Bà, cháu van bà."
Bà Từ quay mặt sang bên không nhìn, tiếp tục xoa bóp lưng cho Chu Tử Thanh, một lúc lâu sau bà mới nghẹn ngào hỏi một câu:
"Là cháu chạy đi gọi mấy người bà ngoại cháu đúng không?"
"Tôi không đi... Tôi không rời đi, đây là nhà tôi, đừng bắt tôi đi đâu..."
Lưu Quế Bình trừng mắt nổi giận muốn ngồi dậy, nhìn mấy người dân trong thôn bắt đầu lục đục khuân đồ, chị ta vừa đập ván giường vừa khóc lớn, ầm ĩ muốn đứng lên.
"Mẹ ơi, mẹ mau ngăn họ lại giúp con, con không dọn đi đâu, đây là nhà con..."
Vẻ mặt mấy người nhà họ Lưu đỏ bừng, muốn lên cơn cũng không được. Đối phương đã nói rõ ràng, giấy chứng minh nhà đất là của người ta, phòng này cũng của người ta, bây giờ người ta đuổi người.
Lưu Quế Bình dáo dác tìm bà Từ: "Mẹ, mẹ mau ngăn lại giúp con, con không dời đi đâu hết..."
Lưu Quế Bình khàn giọng khóc, từ phòng phía đông truyền đến. Bà Từ lặng lẽ dùng ống tay áo lau khóe mắt, dùng vải trắng thấm rượu xoa nắn nhãng vết ứ đọng trên người Chu Tử Thanh.
Bà Từ nhìn vết thương trên người đứa bé, các vết máu ư đọng tím bầm, trong lòng bà vô cùng xót xa, nghe Lưu Quế Bình khản giọng la hét, bà quyết tâm làm bộ như không nghe thấy.
Trên người Chu Tử Thanh rất đau, nhưng nghe tiếng khóc đến muốn sống muốn chết của Lưu Quế Bình ngoài kia, cô cảm thấy hôm nay bị đánh cũng đáng.
Chu Tử Thanh nhìn Từ Giai với ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, khẽ nói:
"Đúng là chó cắn người, sẽ không sủa. Trước đó mẹ em đâu định uống thuốc tự sát đâu nhỉ, vì em đứng phòng bếp nghe được chị với bà ngoại nói chuyện, lén nói lại cho mẹ em nghe."
Cô thực sự phải cảm ơn nó đấy.
Ai bảo giờ cô còn quá nhỏ, không ai coi trọng chuyện của cô. Dù cô có danh chính ngôn thuận, nếu muốn đuổi người đi, có khi người khác còn cười ha ha, tưởng cô đang nói đùa, giận dỗi nói lẫy đâu.
Và cũng sẽ không có ai giúp cô đuổi vợ chồng Từ Trường Thắng và Lưu Quế Bình đi.
Con ngươi Từ Giai đảo qua đảo lại, cuối cùng hoảng hốt nhìn về phía bà Từ:
"Bà, bà mau đi xem cha mẹ cháu đi, bà nói với bác cả trưởng thôn, đừng đuổi nhà cháu đi, phòng ở kia vừa cũ vừa nát, làm sao người ở được. Bà, cháu van bà."
Bà Từ quay mặt sang bên không nhìn, tiếp tục xoa bóp lưng cho Chu Tử Thanh, một lúc lâu sau bà mới nghẹn ngào hỏi một câu:
"Là cháu chạy đi gọi mấy người bà ngoại cháu đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.