Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên
Chương 50: Đến Thăm
Địch Bách Lý
07/12/2022
"Đây là đồ con biếu mẹ, hy vọng sức khỏe của mẹ có thể tốt hơn, sau này đợi bọn Tinh Tinh lớn rồi, còn phải trông chắt nữa đấy."
"Chỉ tiêu tiền lung tung." Tuy trong miệng lầu bầu, nhưng thái độ của Dương Quế Hoa rất nhẹ nhàng: "Hôm nay trong xưởng hào phóng vậy, để cho con mua hai cái, lúc trước mẹ chỉ mua được một cái."
Tô Cẩm Tú rụt cổ lại, vội vàng mở hộp cơm, bỏ cà xào ở bên trong lên bàn, gọi Tinh Tinh và Thần Thần đến:
"Đi lấy bánh ngô đến đây ăn cùng."
Hai đứa cháu nhìn chăm chăm móng giò, nuốt nước bọt, sau đó xoay người đi lấy bánh mô.
Đợi bọn chúng đi tới, Tô Cẩm Tú đưa bánh bao cho hai đứa trẻ, mình thì ăn bánh ngô.
Dương Quế Hoa nhìn thấy hành động này của cô, trong lòng chua xót:
"Con cũng đừng cho chúng nó ăn, con xem mình gầy đến mức nào rồi."
"Không sao, Tinh Tinh và Thần Thần nhà mình còn phải phát triển nữa." Tô Cẩm Tú vừa xoa đầu Tinh Tinh, vừa ăn bánh ngô: Đúng rồi, mẹ ơi mẹ biết nhà dì Phương ở đâu không?"
"Làm gì?" Dương Quế Hoa trừng mắt hỏi lại.
"Vì công việc, con quyết định đến thăm dì ấy một chút." Tô Cẩm Tú nháy mắt với Dương Quế Hoa.
Tô Cẩm Tú xách theo túi vải nhỏ đựng móng heo đi vào phòng bếp một chuyến trước, lấy mấy quả trứng gà từ trong hũ gạo rồi mới đi ra ngoài.
Người đàn ông của Tiền Phương là một nhân viên kỹ thuật của nhà máy cơ khí, người ta gọi là Hồ Công.
Sống tại khu nhà lớn của công nhân viên nhà máy cơ khí, quãng đường từ nhà họ Tô đến nhà máy cơ khí cách nhau khoảng hai trạm dừng, Tô Cẩm Tú cũng không bạc đãi bản thân, trực tiếp lên xe buýt, rất nhanh đã đến cổng khu nhà lớn của công nhân viên nhà máy cơ khí.
Bởi vì Hồ Công là nhân viên kỹ thuật, nên nhà ở của ông là một ngôi nhà biệt lập, ở tận phía trong cùng của khu nhà dành cho công nhân viên.
Nhưng mà khu nhà lớn của công nhân viên thật sự quá rộng, Tô Cẩm Tú đi men theo đường vào trong.
Đang là giữa trưa nên trên đường cũng không có ai, cô tìm nửa ngày mới hỏi được hai bác gái, cuối cùng cũng đứng trước cổng lớn nhà họ Hồ.
Cổng sân nhà họ Hồ không đóng, chỉ nhìn thấy bức bình phong đá ở cổng, không thể thấy rõ tình hình bên trong, nhưng mà đứng ở ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Tô Cẩm Tú không vội vàng đi vào, mà cô nhìn quanh bốn phía một chút, thấy ở dưới bóng cây cách đó không xa có mấy bà cụ đang nhìn ngó về phía bên này.
"Chỉ tiêu tiền lung tung." Tuy trong miệng lầu bầu, nhưng thái độ của Dương Quế Hoa rất nhẹ nhàng: "Hôm nay trong xưởng hào phóng vậy, để cho con mua hai cái, lúc trước mẹ chỉ mua được một cái."
Tô Cẩm Tú rụt cổ lại, vội vàng mở hộp cơm, bỏ cà xào ở bên trong lên bàn, gọi Tinh Tinh và Thần Thần đến:
"Đi lấy bánh ngô đến đây ăn cùng."
Hai đứa cháu nhìn chăm chăm móng giò, nuốt nước bọt, sau đó xoay người đi lấy bánh mô.
Đợi bọn chúng đi tới, Tô Cẩm Tú đưa bánh bao cho hai đứa trẻ, mình thì ăn bánh ngô.
Dương Quế Hoa nhìn thấy hành động này của cô, trong lòng chua xót:
"Con cũng đừng cho chúng nó ăn, con xem mình gầy đến mức nào rồi."
"Không sao, Tinh Tinh và Thần Thần nhà mình còn phải phát triển nữa." Tô Cẩm Tú vừa xoa đầu Tinh Tinh, vừa ăn bánh ngô: Đúng rồi, mẹ ơi mẹ biết nhà dì Phương ở đâu không?"
"Làm gì?" Dương Quế Hoa trừng mắt hỏi lại.
"Vì công việc, con quyết định đến thăm dì ấy một chút." Tô Cẩm Tú nháy mắt với Dương Quế Hoa.
Tô Cẩm Tú xách theo túi vải nhỏ đựng móng heo đi vào phòng bếp một chuyến trước, lấy mấy quả trứng gà từ trong hũ gạo rồi mới đi ra ngoài.
Người đàn ông của Tiền Phương là một nhân viên kỹ thuật của nhà máy cơ khí, người ta gọi là Hồ Công.
Sống tại khu nhà lớn của công nhân viên nhà máy cơ khí, quãng đường từ nhà họ Tô đến nhà máy cơ khí cách nhau khoảng hai trạm dừng, Tô Cẩm Tú cũng không bạc đãi bản thân, trực tiếp lên xe buýt, rất nhanh đã đến cổng khu nhà lớn của công nhân viên nhà máy cơ khí.
Bởi vì Hồ Công là nhân viên kỹ thuật, nên nhà ở của ông là một ngôi nhà biệt lập, ở tận phía trong cùng của khu nhà dành cho công nhân viên.
Nhưng mà khu nhà lớn của công nhân viên thật sự quá rộng, Tô Cẩm Tú đi men theo đường vào trong.
Đang là giữa trưa nên trên đường cũng không có ai, cô tìm nửa ngày mới hỏi được hai bác gái, cuối cùng cũng đứng trước cổng lớn nhà họ Hồ.
Cổng sân nhà họ Hồ không đóng, chỉ nhìn thấy bức bình phong đá ở cổng, không thể thấy rõ tình hình bên trong, nhưng mà đứng ở ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Tô Cẩm Tú không vội vàng đi vào, mà cô nhìn quanh bốn phía một chút, thấy ở dưới bóng cây cách đó không xa có mấy bà cụ đang nhìn ngó về phía bên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.