Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên
Chương 33: Quyết Định
Địch Bách Lý
05/12/2022
Dương Quế Hoa càng nói càng bực mình:
"Nó còn nổi giận, nó có tư cách gì mà nổi giận? Theo mẹ thấy, không gọi nó về thành phố là tốt nhất, để nó sống cả đời với ông bố vợ ở nông thôn đi, cho nó biết cái gì là khổ sở, cái gì là vất vả."
"Mẹ ơi..." Tô Cẩm Tú lập tức làm nũng, ôm lấy cánh tay Dương Quế Hoa lắc lắc: "Con biết mẹ không nỡ để anh hai như thế đâu."
"Vẫn là con ngoan ngoãn, con xem, con về quê sáu năm, đều không tìm đứa nào ở quê để kết hôn, thằng anh hai con đúng là không biết nghe lời."
Đối với lời Dương Quế Hoa nói, Tô Cẩm Tú cũng chỉ nghe ngoài tai mà thôi.
"Mẹ ơi, nhân lúc trời còn chưa nóng, con đỡ mẹ ra ngoài phơi nắng nhé."
Lúc này sự chú ý của Dương Quế Hoa mới bị chuyển đi:
"Vẫn là con gái của mẹ tốt, con không ở nhà, mẹ làm sao mà được dương phúc như thế."
"Chị cả không về hả mẹ?"
"Đừng nhắc đến cái đứa không biết điều ấy, trong lòng chỉ có nhà họ Khâu."
Tô Cẩm Tú đỡ Dương Quế Hoa xuống giường, chật vật đưa bà ra ngoài, cầm lấy một chiếc ghế mây, sau khi đỡ bà ngồi xuống, lại vội vàng cầm quạt phe phẩy cho bà.
Dương Quế Hoa được phục vụ, cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái như được lên tiên.
Vốn trong lòng bà còn có chút phân vân, lúc này hoàn toàn không còn cảm giác hối hận nữa.
Đến tối, người phụ nữ tên Cúc Hoa kia đến.
Tô Cẩm Tú chỉ cúi đầu cầm khăn lau bàn, nhưng tai đã dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Cô nghe thấy Dương Quế Hoa nói:
"Về tiền lương, ngày mai đến chỗ kế toán tính hết đi, con gái tôi đã về, tôi định giao việc này lại cho con gái tôi."
Người phụ nữ tên Cúc Hoa kia vẫn còn muốn tranh thủ một chút:
"Việc này, con gái vừa trở về, nói thế nào cũng phải để nó ở bên cạnh chị hai hôm, chị xem..."
"Bên cạnh cái gì? Tôi có thể ăn, có thể uống, cứ quyết định vậy đi, sáng mai tôi bảo con dâu cả dẫn nó đi làm thủ tục."
Cúc Hoa ủ rũ, mang theo một bụng tức tối rời đi, còn xách cả nửa cân gạo kê về.
Sau khi chuyện đã được quyết định, trái tim luôn bị treo lên vì lo lắng của Tô Cẩm Tú rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.
Xem ra công việc ổn rồi.
Ngay trên bàn cơm tối hôm ấy, Tô Đại Hải đã tuyên bố chuyện này.
Tô Cẩm Vũ không có ý kiến gì, dù sao Tô Cẩm Quốc sắp trở về, em gái có về hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là thêm miệng ăn mà thôi.
Hơn nữa, đừng thấy Tô Cẩm Tú mới về, từ lúc cô về, trong ngoài nhà đều có cảm giác khác hẳn, sạch sẽ thoáng mát hơn nhiều.
"Nó còn nổi giận, nó có tư cách gì mà nổi giận? Theo mẹ thấy, không gọi nó về thành phố là tốt nhất, để nó sống cả đời với ông bố vợ ở nông thôn đi, cho nó biết cái gì là khổ sở, cái gì là vất vả."
"Mẹ ơi..." Tô Cẩm Tú lập tức làm nũng, ôm lấy cánh tay Dương Quế Hoa lắc lắc: "Con biết mẹ không nỡ để anh hai như thế đâu."
"Vẫn là con ngoan ngoãn, con xem, con về quê sáu năm, đều không tìm đứa nào ở quê để kết hôn, thằng anh hai con đúng là không biết nghe lời."
Đối với lời Dương Quế Hoa nói, Tô Cẩm Tú cũng chỉ nghe ngoài tai mà thôi.
"Mẹ ơi, nhân lúc trời còn chưa nóng, con đỡ mẹ ra ngoài phơi nắng nhé."
Lúc này sự chú ý của Dương Quế Hoa mới bị chuyển đi:
"Vẫn là con gái của mẹ tốt, con không ở nhà, mẹ làm sao mà được dương phúc như thế."
"Chị cả không về hả mẹ?"
"Đừng nhắc đến cái đứa không biết điều ấy, trong lòng chỉ có nhà họ Khâu."
Tô Cẩm Tú đỡ Dương Quế Hoa xuống giường, chật vật đưa bà ra ngoài, cầm lấy một chiếc ghế mây, sau khi đỡ bà ngồi xuống, lại vội vàng cầm quạt phe phẩy cho bà.
Dương Quế Hoa được phục vụ, cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái như được lên tiên.
Vốn trong lòng bà còn có chút phân vân, lúc này hoàn toàn không còn cảm giác hối hận nữa.
Đến tối, người phụ nữ tên Cúc Hoa kia đến.
Tô Cẩm Tú chỉ cúi đầu cầm khăn lau bàn, nhưng tai đã dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Cô nghe thấy Dương Quế Hoa nói:
"Về tiền lương, ngày mai đến chỗ kế toán tính hết đi, con gái tôi đã về, tôi định giao việc này lại cho con gái tôi."
Người phụ nữ tên Cúc Hoa kia vẫn còn muốn tranh thủ một chút:
"Việc này, con gái vừa trở về, nói thế nào cũng phải để nó ở bên cạnh chị hai hôm, chị xem..."
"Bên cạnh cái gì? Tôi có thể ăn, có thể uống, cứ quyết định vậy đi, sáng mai tôi bảo con dâu cả dẫn nó đi làm thủ tục."
Cúc Hoa ủ rũ, mang theo một bụng tức tối rời đi, còn xách cả nửa cân gạo kê về.
Sau khi chuyện đã được quyết định, trái tim luôn bị treo lên vì lo lắng của Tô Cẩm Tú rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.
Xem ra công việc ổn rồi.
Ngay trên bàn cơm tối hôm ấy, Tô Đại Hải đã tuyên bố chuyện này.
Tô Cẩm Vũ không có ý kiến gì, dù sao Tô Cẩm Quốc sắp trở về, em gái có về hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là thêm miệng ăn mà thôi.
Hơn nữa, đừng thấy Tô Cẩm Tú mới về, từ lúc cô về, trong ngoài nhà đều có cảm giác khác hẳn, sạch sẽ thoáng mát hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.