Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên
Chương 46: Số Khổ
Địch Bách Lý
06/12/2022
"Mẹ ơi, mẹ nói cho con nghe, chuyện dì Phương là như thế nào?" Tô Cẩm Tú mặc kệ ngoài sân ầm ĩ, duỗi chân lên giường, ngồi đối diện với Dương Quế Hoa, tiện thể bóp chân cho bà.
"Ôi, dì Phương của con đúng là số khổ." Nói đến chuyện Tiền Phương, nụ cười trên mặt Dương Quế Hoa dần tắt.
"Hồi còn trẻ dì ấy rất xinh đẹp, gả cho nhân viên kĩ thuật của nhà máy cơ khí, bao nhiêu người hâm mộ. Nhưng sinh xong một đứa, người bị yếu đi, không thể mang thai được nữa. Cũng may chồng dì ấy là một người tốt, không trách móc dì ấy."
"Cô con gái cũng rất phấn đấu, học cấp ba xong thì thi đỗ làm cán bộ công đoàn của xưởng dệt. Tháng trước hiếm khi công đoàn tăng ca một buổi, chuyện này thường rất ít xảy ra, đêm hôm đó kho hàng đột nhiên bốc cháy, để bảo vệ tài sản trong xưởng, nó đã bị bỏng nghiêm trọng, cuối cùng hy sinh anh dũng."
Tô Cẩm Tú nghe vậy, tâm trạng cũng nặng nề theo.
Cô lại nhớ đến bóng lưng vừa đi vừa khóc thầm của Tiền Phương, vành mắt cũng không khỏi đỏ hoe.
Người ở tuổi trung niên mất đi đứa con duy nhất là chuyện đau khổ cỡ nào.
Cô không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự tính toán nhỏ nhặt của mình.
Nhưng, cô nhất định không bỏ qua công việc này.
Hơn nữa, chồng của dì Phương là kỹ thuật viên, đây chính là một nghề nghiệp rất tốt!
"Mẹ ơi... Mẹ bảo con nhận dì Phương làm mẹ nuôi được không?"
"Hả?" Dương Quế Hoa kinh ngạc tròn mắt, sau đó vỗ mạnh Tô Cẩm Tú một cái: "Muốn chết à, mẹ con còn chưa chết đâu, đã muốn đi nhận mẹ nuôi rồi?"
"Mẹ ơi, mẹ nói linh tinh gì đấy?"
Tô Cẩm Tú vội vàng nhảy dựng lên né đòn, thấy Dương Quế Hoa thở phì phì, lại giơ tay ra vuốt ngực cho bà xuôi khí:
"Mẹ ơi, con gái dì Phương mất rồi, con nghe dì ấy muốn quay về bên nhà chồng chọn một đứa con trai làm con thừa tự để tới nhận công việc này."
"Mẹ nghĩ đi, nếu có thể nhận được công việc kia, thấp nhất cũng phải mười sáu tuổi, một đứa con trai lớn như thế còn làm con thờ tự, có thể thân thiết với dì ấy sao? Cho dù thân thiết, thì đó cũng là người thân của nhà chồng, có thể thân với dì Phương sao? Hơn nữa thằng bé kia lớn như vậy, dì Phương cũng phải né tránh nó, nhưng con thì khác."
Tô Cẩm Tú đứng dậy, một tay nhấc bím tóc dài sau gáy lên, xoay một vòng.
"Con vừa xinh đẹp, vừa hiếu thảo, miệng lại ngọt ngào, có thể an ủi nỗi đau mất đi con gái của dì Phương. Sau này con thường xuyên đến thăm dì ấy, làm chỗ dựa cho dì ấy trước mặt đứa con trai hờ kia, dì Phương còn không thương con như con gái ruột sao?"
"Ôi, dì Phương của con đúng là số khổ." Nói đến chuyện Tiền Phương, nụ cười trên mặt Dương Quế Hoa dần tắt.
"Hồi còn trẻ dì ấy rất xinh đẹp, gả cho nhân viên kĩ thuật của nhà máy cơ khí, bao nhiêu người hâm mộ. Nhưng sinh xong một đứa, người bị yếu đi, không thể mang thai được nữa. Cũng may chồng dì ấy là một người tốt, không trách móc dì ấy."
"Cô con gái cũng rất phấn đấu, học cấp ba xong thì thi đỗ làm cán bộ công đoàn của xưởng dệt. Tháng trước hiếm khi công đoàn tăng ca một buổi, chuyện này thường rất ít xảy ra, đêm hôm đó kho hàng đột nhiên bốc cháy, để bảo vệ tài sản trong xưởng, nó đã bị bỏng nghiêm trọng, cuối cùng hy sinh anh dũng."
Tô Cẩm Tú nghe vậy, tâm trạng cũng nặng nề theo.
Cô lại nhớ đến bóng lưng vừa đi vừa khóc thầm của Tiền Phương, vành mắt cũng không khỏi đỏ hoe.
Người ở tuổi trung niên mất đi đứa con duy nhất là chuyện đau khổ cỡ nào.
Cô không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự tính toán nhỏ nhặt của mình.
Nhưng, cô nhất định không bỏ qua công việc này.
Hơn nữa, chồng của dì Phương là kỹ thuật viên, đây chính là một nghề nghiệp rất tốt!
"Mẹ ơi... Mẹ bảo con nhận dì Phương làm mẹ nuôi được không?"
"Hả?" Dương Quế Hoa kinh ngạc tròn mắt, sau đó vỗ mạnh Tô Cẩm Tú một cái: "Muốn chết à, mẹ con còn chưa chết đâu, đã muốn đi nhận mẹ nuôi rồi?"
"Mẹ ơi, mẹ nói linh tinh gì đấy?"
Tô Cẩm Tú vội vàng nhảy dựng lên né đòn, thấy Dương Quế Hoa thở phì phì, lại giơ tay ra vuốt ngực cho bà xuôi khí:
"Mẹ ơi, con gái dì Phương mất rồi, con nghe dì ấy muốn quay về bên nhà chồng chọn một đứa con trai làm con thừa tự để tới nhận công việc này."
"Mẹ nghĩ đi, nếu có thể nhận được công việc kia, thấp nhất cũng phải mười sáu tuổi, một đứa con trai lớn như thế còn làm con thờ tự, có thể thân thiết với dì ấy sao? Cho dù thân thiết, thì đó cũng là người thân của nhà chồng, có thể thân với dì Phương sao? Hơn nữa thằng bé kia lớn như vậy, dì Phương cũng phải né tránh nó, nhưng con thì khác."
Tô Cẩm Tú đứng dậy, một tay nhấc bím tóc dài sau gáy lên, xoay một vòng.
"Con vừa xinh đẹp, vừa hiếu thảo, miệng lại ngọt ngào, có thể an ủi nỗi đau mất đi con gái của dì Phương. Sau này con thường xuyên đến thăm dì ấy, làm chỗ dựa cho dì ấy trước mặt đứa con trai hờ kia, dì Phương còn không thương con như con gái ruột sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.