Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên
Chương 12: Thẳng Tính Mới Có Người Yêu
Địch Bách Lý
28/11/2022
Tô Cẩm Tú nhíu mày:
"Chị Bình, chị có thể đi cùng em không?"
"Sao thế?" Triệu Bình quay đầu lại nhìn cô.
"Chiều tối rồi, cô nam quả nữ, em sợ người khác hiểu nhầm."
"Bà con người ta chất phác, đừng nghĩ người khác xấu như thế, tôi thấy có mấy người không che đi được mùi lẳng lơ trên người, mới sợ người khác hiểu nhầm."
"Tôi bảo này Triệu Bình, tôi có lòng tốt mới nhắc nhở cô, người ta khóc hai tiếng, gọi hai câu chị, thì thật sự coi mình thành chị người ta, chưa biết chừng trong lòng người ta lại nghĩ khác đâu."
Khương Mỹ Ngọc vừa đi tắm trở về, không nhịn được châm chọc mấy câu.
"Khương Mỹ Ngọc, cô câm miệng cho tôi." Triệu Bình ném khăn mặt vào trong chậu rửa.
Tô Cẩm Tú lập tức cúi đầu:
"Chị Bình, chị Mỹ Ngọc như vậy làm em rất sợ."
"Sợ cái gì? Có người trong lòng không thoải mái, thì muốn chọc cho người khác không được yên thân." Triệu Bình kéo Tô Cẩm Tú ra sau lưng mình.
Khương Mỹ Ngọc cười lạnh một tiếng, quay lưng đi cầm lược bí bắt đầu gỡ tóc.
Trong thôn có rất nhiều người không thích sạch sẽ, trên đầu đây chấy, Khương Mỹ Ngọc để ý việc này, mỗi tối đều phải gỡ tóc, chỉ sợ trong đó lại có một vài con vật nhỏ không nên có.
"Chị Mỹ Ngọc, sao chị lại nói như thế?" Tô Cẩm Tú ló đầu ra từ sau lưng Triệu Bình, nói với vẻ sâu xa: "Chị cũng biết em đầu óc ngu si, không thông minh như chị, trong đầu có nhiều suy nghĩ quanh co, em là một người thẳng tính."
Khương Mỹ Ngọc: "..."
Sao nghe câu này lại muốn nổi giận thế nhỉ?
"Thẳng tính thì tốt, thẳng tính mới được người ta yêu quý, có người trong ruột mười tám khúc quanh, nhìn đã thấy ghét rồi."
Vu Hồng vừa vào cửa, trong tay con cầm một cốc trà lạnh:
"Đi đâu? Để chị đi cùng em."
"Cảm ơn chị, chị Vu Hồng."
Hai mắt Tô Cẩm Tú sáng lên, vội vàng đi đến bên cạnh Vu Hồng.
"Sao em nhát gan thế, ra ngoài đường con phải có người đi cùng?"
"Từ nhỏ em đã được dậy dỗ rất nghiêm, mẹ em nói, con gái ngoan ngoãn buổi tối không được tùy tiện ra ngoài."
"Mẹ em nói đúng lắm."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa.
Trong lòng Khương Mỹ Ngọc không thoải mái, cũng không ăn cơm chiều, lên giường nằm quay lưng lại đi ngủ sớm, chỉ để lại một mình Triệu Bình bực bội trong lòng.
Chị thực sự không muốn ở cùng một phòng với Khương Mỹ Ngọc, bèn cầm quần áo đi tắm, tiện thể giặt luôn, quần áo đã khô thì cầm quạt hương bồ, bê ghế đẩu ra hóng gió ở ngoài sân, không chịu quay về phòng.
"Chị Bình, chị có thể đi cùng em không?"
"Sao thế?" Triệu Bình quay đầu lại nhìn cô.
"Chiều tối rồi, cô nam quả nữ, em sợ người khác hiểu nhầm."
"Bà con người ta chất phác, đừng nghĩ người khác xấu như thế, tôi thấy có mấy người không che đi được mùi lẳng lơ trên người, mới sợ người khác hiểu nhầm."
"Tôi bảo này Triệu Bình, tôi có lòng tốt mới nhắc nhở cô, người ta khóc hai tiếng, gọi hai câu chị, thì thật sự coi mình thành chị người ta, chưa biết chừng trong lòng người ta lại nghĩ khác đâu."
Khương Mỹ Ngọc vừa đi tắm trở về, không nhịn được châm chọc mấy câu.
"Khương Mỹ Ngọc, cô câm miệng cho tôi." Triệu Bình ném khăn mặt vào trong chậu rửa.
Tô Cẩm Tú lập tức cúi đầu:
"Chị Bình, chị Mỹ Ngọc như vậy làm em rất sợ."
"Sợ cái gì? Có người trong lòng không thoải mái, thì muốn chọc cho người khác không được yên thân." Triệu Bình kéo Tô Cẩm Tú ra sau lưng mình.
Khương Mỹ Ngọc cười lạnh một tiếng, quay lưng đi cầm lược bí bắt đầu gỡ tóc.
Trong thôn có rất nhiều người không thích sạch sẽ, trên đầu đây chấy, Khương Mỹ Ngọc để ý việc này, mỗi tối đều phải gỡ tóc, chỉ sợ trong đó lại có một vài con vật nhỏ không nên có.
"Chị Mỹ Ngọc, sao chị lại nói như thế?" Tô Cẩm Tú ló đầu ra từ sau lưng Triệu Bình, nói với vẻ sâu xa: "Chị cũng biết em đầu óc ngu si, không thông minh như chị, trong đầu có nhiều suy nghĩ quanh co, em là một người thẳng tính."
Khương Mỹ Ngọc: "..."
Sao nghe câu này lại muốn nổi giận thế nhỉ?
"Thẳng tính thì tốt, thẳng tính mới được người ta yêu quý, có người trong ruột mười tám khúc quanh, nhìn đã thấy ghét rồi."
Vu Hồng vừa vào cửa, trong tay con cầm một cốc trà lạnh:
"Đi đâu? Để chị đi cùng em."
"Cảm ơn chị, chị Vu Hồng."
Hai mắt Tô Cẩm Tú sáng lên, vội vàng đi đến bên cạnh Vu Hồng.
"Sao em nhát gan thế, ra ngoài đường con phải có người đi cùng?"
"Từ nhỏ em đã được dậy dỗ rất nghiêm, mẹ em nói, con gái ngoan ngoãn buổi tối không được tùy tiện ra ngoài."
"Mẹ em nói đúng lắm."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa.
Trong lòng Khương Mỹ Ngọc không thoải mái, cũng không ăn cơm chiều, lên giường nằm quay lưng lại đi ngủ sớm, chỉ để lại một mình Triệu Bình bực bội trong lòng.
Chị thực sự không muốn ở cùng một phòng với Khương Mỹ Ngọc, bèn cầm quần áo đi tắm, tiện thể giặt luôn, quần áo đã khô thì cầm quạt hương bồ, bê ghế đẩu ra hóng gió ở ngoài sân, không chịu quay về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.