Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập Niên
Chương 5: Tìm Cách Quay Về Thành Phố
Địch Bách Lý
23/11/2022
Hơn nữa dựa vào cái gì chứ?
Quay về thành phố không sướng hơn à, cầm tiền lương không dễ chịu hơn sao?
Vì sao cô phải chịu khổ thêm hai năm nữa ở nông thôn chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Tú ngồi phắt dậy.
"Làm sao vậy?" Vu Hồng đang nằm bên cạnh Tô Cẩm Tú cũng mơ màng ngồi dậy theo.
Tô Cẩm Tú sờ trán:
"Xin lỗi chị Vu Hồng, em gặp ác mộng."
"Không sao, chỉ là giấc mơ thôi, mau ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm sớm." Vu Hồng nghe xong lại mơ màng nằm xuống.
Tô Cẩm Tú cũng nằm xuống theo, lần này cô ngủ rất say.
Hôm sau, lúc Tô Cẩm Tú còn ngái ngủ, phát hiện có người đang sờ trán mình.
"Hay để con bé nghỉ thêm một hôm nữa đi."
"Có người trời sinh ra đã ốm yếu."
"Khương Mỹ Ngọc, cô bớt nói hai câu thì chết à?"
"Hừ."
Sau đó là tiếng bước chân dần xa, Tô Cẩm Tú lại ngủ thêm một lúc nữa, cho đến khi mặt trời lên cao, mới sảng khoái rời giường.
Sau đó cô phát hiện trong bát trên bàn đặt một quả trứng gà luộc, ngón tay Tô Cẩm Tú vẽ ba vòng trên quả trứng, phát hiện bên cạnh đột nhiên xuất hiện một quả trứng giống y như đúc.
Liên tiếp vẽ ra thêm ba quả trứng gà, sau khi ăn bốn quả, Tô Cẩm Tú phi tang vỏ trứng gà xong, mới nhẹ chân bước ra ngoài, đi đến đại đội.
Đây là ngón tay vàng của cô.
Cô đặt tên là "thuật sao chép đồ ăn", đây là năng lực cô có từ kiếp trước, có thể sao chép ra tất cả những đồ có thể ăn được.
Ở kiếp trước không cần lo đến chuyện ăn uống, ngón tay vàng này hoàn toàn không cần đến, nhưng đang ở thời đại vật tư thiếu thốn, lại là cơ hội cho ngón tay vàng này phát huy tác dụng, dù chỉ cần có một hạt gạo, cô cũng có thể khiến mình ăn no nê.
Đến cửa đại đội, Tô Cẩm Tú đứng ở trước cổng một hồi, chuẩn bị cho vở diễn tiếp theo.
Sau khi vào cửa, nước mắt nước mũi của cô đã trào ra.
Lúc này các cán bộ trong đại đội vừa họp xong, bước ra ngoài, nhìn thấy Tô Cẩm Tú mang theo vành mắt đỏ ửng đứng ở trong sân.
Chủ nhiệm hội phụ nữ Điền Đào Hoa vội vàng đến hỏi:
"Tiểu Tô, làm sao thế, sao lại khóc thế này?"
"Chủ nhiệm Điền, còn có đại đội trưởng, bí thư chi bộ, em thực sự hết cách rồi, em muốn xin mọi người cho em quay về thành phố thăm người thân."
Đại đội trưởng Phó Quốc Dân nhất thời nhíu mày:
"Hiện giờ đang là lúc vào vụ, không thể đi thăm người thân."
Quay về thành phố không sướng hơn à, cầm tiền lương không dễ chịu hơn sao?
Vì sao cô phải chịu khổ thêm hai năm nữa ở nông thôn chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Tú ngồi phắt dậy.
"Làm sao vậy?" Vu Hồng đang nằm bên cạnh Tô Cẩm Tú cũng mơ màng ngồi dậy theo.
Tô Cẩm Tú sờ trán:
"Xin lỗi chị Vu Hồng, em gặp ác mộng."
"Không sao, chỉ là giấc mơ thôi, mau ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm sớm." Vu Hồng nghe xong lại mơ màng nằm xuống.
Tô Cẩm Tú cũng nằm xuống theo, lần này cô ngủ rất say.
Hôm sau, lúc Tô Cẩm Tú còn ngái ngủ, phát hiện có người đang sờ trán mình.
"Hay để con bé nghỉ thêm một hôm nữa đi."
"Có người trời sinh ra đã ốm yếu."
"Khương Mỹ Ngọc, cô bớt nói hai câu thì chết à?"
"Hừ."
Sau đó là tiếng bước chân dần xa, Tô Cẩm Tú lại ngủ thêm một lúc nữa, cho đến khi mặt trời lên cao, mới sảng khoái rời giường.
Sau đó cô phát hiện trong bát trên bàn đặt một quả trứng gà luộc, ngón tay Tô Cẩm Tú vẽ ba vòng trên quả trứng, phát hiện bên cạnh đột nhiên xuất hiện một quả trứng giống y như đúc.
Liên tiếp vẽ ra thêm ba quả trứng gà, sau khi ăn bốn quả, Tô Cẩm Tú phi tang vỏ trứng gà xong, mới nhẹ chân bước ra ngoài, đi đến đại đội.
Đây là ngón tay vàng của cô.
Cô đặt tên là "thuật sao chép đồ ăn", đây là năng lực cô có từ kiếp trước, có thể sao chép ra tất cả những đồ có thể ăn được.
Ở kiếp trước không cần lo đến chuyện ăn uống, ngón tay vàng này hoàn toàn không cần đến, nhưng đang ở thời đại vật tư thiếu thốn, lại là cơ hội cho ngón tay vàng này phát huy tác dụng, dù chỉ cần có một hạt gạo, cô cũng có thể khiến mình ăn no nê.
Đến cửa đại đội, Tô Cẩm Tú đứng ở trước cổng một hồi, chuẩn bị cho vở diễn tiếp theo.
Sau khi vào cửa, nước mắt nước mũi của cô đã trào ra.
Lúc này các cán bộ trong đại đội vừa họp xong, bước ra ngoài, nhìn thấy Tô Cẩm Tú mang theo vành mắt đỏ ửng đứng ở trong sân.
Chủ nhiệm hội phụ nữ Điền Đào Hoa vội vàng đến hỏi:
"Tiểu Tô, làm sao thế, sao lại khóc thế này?"
"Chủ nhiệm Điền, còn có đại đội trưởng, bí thư chi bộ, em thực sự hết cách rồi, em muốn xin mọi người cho em quay về thành phố thăm người thân."
Đại đội trưởng Phó Quốc Dân nhất thời nhíu mày:
"Hiện giờ đang là lúc vào vụ, không thể đi thăm người thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.