Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 22:
Huyền Ca Nhã Ý
10/08/2022
Hôm nay, Kiều Sơ Dương giúp Đổng Vĩ Quân chà lau cánh tay, sờ mạch đập nơi cổ tay, thời điểm vừa mới bắt đầu không có gì kỳ lạ, chính là qua một hồi lâu liền sẽ phát hiện có chút không thích hợp, mạch đập của người bình thường vững vàng có lực, hơn nữa rất có quy luật, nhưng mạch đập của Đổng Vĩ Quân thì khi mạnh khi yếu, trong đó còn có rất nhiều thay đổi nhỏ, Kiều Sơ Dương không am hiểu bắt mạch, cho nên chỉ nhìn ra chút vấn đề này, bất quá có viện trưởng Ân người như vậy ở, mặt khác vấn đề hẳn là không thành vấn đề mới là.
Kiều Sơ Dương đem phát hiện của bản thân nói cho Ân Thực, sau đó còn nói: “Làm một người hộ sĩ, tôi tùy tiện khám bệnh cho người khác, là đã vượt qua phạm vi chức trách của bản thân, xin ngài dựa theo quy định mà xử phạt tôi.”
Ân Thực nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này rất quan trọng, tôi cần phải trao đổi trước với viện trưởng rồi mới có thể đưa ra quyết định, nhưng về việc cô tự ý bắt mạch, cô đi viết một bản kiểm điểm giao lên đây.”
Bị trừng phạt, Kiều Sơ Dương cũng không cảm thấy khó chịu hay bất mãn, kỷ luật của quân đội rất nghiêm, mà bệnh viện quân khu cũng như thế, cô bắt mạch cho người bệnh, đó chính là vượt qua chức trách của bản thân, nên chịu trừng phạt. Nhưng nếu sức khỏe của Đổng Vĩ Quân bởi vì vậy mà tìm được phương pháp trị liệu phù hợp, đây lại là một chuyện khác.
Vốn dĩ Kiều Sơ Dương cảm thấy, khám bệnh không phải là việc khó, Ân Thực là phó viện trưởng, cũng có cái quyền lực này, không nghĩ tới chờ đợi mấy ngày cũng không thấy Phó viện trưởng Ân.
Phạm Vệ Phương kề tai nói nhỏ cho Kiều Sơ Dương nghe: “Phó viện trưởng Ân nói muốn khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng , phía Phó viện trưởng Vương Giai lại không chịu.”
Kiều Sơ Dương còn không biết chuyện này đâu: “Làm sao cô biết được?”
“Mọi người đều đang truyền tai nhau, nghe nói Phó viện trưởng Ân còn cãi nhau với Phó viện trưởng Vương ở trước mặt viện trưởng. Phó viện trưởng Vương nói phó viện trưởng Ân làm như vậy sẽ làm rối loạn các bước trị liệu mà hắn đã chỉ định, mà viện trưởng Ân nói, khả năng có một số việc Tây y không có biện pháp khám và điều trị không có tác dụng với Đoàn trưởng Đồng, nhưng Trung y có lẽ có thể chữa khỏi.”
Phó viện trưởng Vương gọi là Vương Giai, hắn đã xuất ngoại học Tây y, am hiểu nhất chính là giải phẫu ngoại khoa. Người cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mang mắt kính, nhìn qua lịch sự văn nhã, nhưng ánh mắt làm người cảm thấy rất không thoải mái.
“Vậy cô cảm thấy ai trong hai người họ là nói đúng?” Kiều Sơ Dương thử dò hỏi, xem ra ở bệnh viện này còn muốn phân chia bè phái a.
Phạm Vệ Phương nói: “Tôi đâu dám đánh giá, chỉ cảm thấy nếu có thể làm cho vị Đoàn trưởng Đổng kia mau chóng tỉnh lại thì tốt rồi, mỗi lần chà lưng cho hắn, chỉ dìu hắn lên thôi đều mệt chết ta.”
Kiều Sơ Dương nhịn không được liền cười ra tiếng, cái cô Phạm Vệ Phương này có đôi khi thật sự vô cùng đáng yêu.
Chuyện này viện trưởng cũng không thể quyết định, liền mời người nhà họ Đổng đến quyết định.
Phó viện trưởng Vương Giai cảm thấy cái cách làm này có chút vớ vẩn, bọn họ không hiểu y học, làm sao có thể để cho bọn họ quyết định được. Mà phó viện trưởng Ân Thực thì nói, nếu người nhà của người bệnh không cho dùng liệu pháp Trung y, hắn sẽ không tham gia trị liệu. Bởi vì khi làm phẫu thuật còn cần người nhà đồng ý và ký tên. Việc này cũng giống như vậy.
Nhưng dưới góc nhìn của Kiều Sơ Dương, phó viện trưởng Vương Giai chính là không muốn để Ân Thực trị liệu cho Đoàn trưởng Đổng , không phân biệt được giữa công và tư, như vậy nên Kiều Sơ Dương không có cách nào yêu thích vị phó viện trưởng trẻ tuổi này.
Hôm nay đến ca trực của hai người, hộ sĩ trưởng của khu chăm sóc đặc biệt dẫn theo hai người tới.
“Phạm Vệ Phương, Kiều Sơ Dương, chờ chút nữa Phó viện trưởng Ân sẽ đến khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng ở phòng bệnh số 1, các ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết. Tôi điều Triệu Mẫn và Hà Lan Lan lại đây hỗ trợ, bốn người các ngươi hợp tác cho tốt.”
Kiều Sơ Dương đem phát hiện của bản thân nói cho Ân Thực, sau đó còn nói: “Làm một người hộ sĩ, tôi tùy tiện khám bệnh cho người khác, là đã vượt qua phạm vi chức trách của bản thân, xin ngài dựa theo quy định mà xử phạt tôi.”
Ân Thực nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này rất quan trọng, tôi cần phải trao đổi trước với viện trưởng rồi mới có thể đưa ra quyết định, nhưng về việc cô tự ý bắt mạch, cô đi viết một bản kiểm điểm giao lên đây.”
Bị trừng phạt, Kiều Sơ Dương cũng không cảm thấy khó chịu hay bất mãn, kỷ luật của quân đội rất nghiêm, mà bệnh viện quân khu cũng như thế, cô bắt mạch cho người bệnh, đó chính là vượt qua chức trách của bản thân, nên chịu trừng phạt. Nhưng nếu sức khỏe của Đổng Vĩ Quân bởi vì vậy mà tìm được phương pháp trị liệu phù hợp, đây lại là một chuyện khác.
Vốn dĩ Kiều Sơ Dương cảm thấy, khám bệnh không phải là việc khó, Ân Thực là phó viện trưởng, cũng có cái quyền lực này, không nghĩ tới chờ đợi mấy ngày cũng không thấy Phó viện trưởng Ân.
Phạm Vệ Phương kề tai nói nhỏ cho Kiều Sơ Dương nghe: “Phó viện trưởng Ân nói muốn khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng , phía Phó viện trưởng Vương Giai lại không chịu.”
Kiều Sơ Dương còn không biết chuyện này đâu: “Làm sao cô biết được?”
“Mọi người đều đang truyền tai nhau, nghe nói Phó viện trưởng Ân còn cãi nhau với Phó viện trưởng Vương ở trước mặt viện trưởng. Phó viện trưởng Vương nói phó viện trưởng Ân làm như vậy sẽ làm rối loạn các bước trị liệu mà hắn đã chỉ định, mà viện trưởng Ân nói, khả năng có một số việc Tây y không có biện pháp khám và điều trị không có tác dụng với Đoàn trưởng Đồng, nhưng Trung y có lẽ có thể chữa khỏi.”
Phó viện trưởng Vương gọi là Vương Giai, hắn đã xuất ngoại học Tây y, am hiểu nhất chính là giải phẫu ngoại khoa. Người cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mang mắt kính, nhìn qua lịch sự văn nhã, nhưng ánh mắt làm người cảm thấy rất không thoải mái.
“Vậy cô cảm thấy ai trong hai người họ là nói đúng?” Kiều Sơ Dương thử dò hỏi, xem ra ở bệnh viện này còn muốn phân chia bè phái a.
Phạm Vệ Phương nói: “Tôi đâu dám đánh giá, chỉ cảm thấy nếu có thể làm cho vị Đoàn trưởng Đổng kia mau chóng tỉnh lại thì tốt rồi, mỗi lần chà lưng cho hắn, chỉ dìu hắn lên thôi đều mệt chết ta.”
Kiều Sơ Dương nhịn không được liền cười ra tiếng, cái cô Phạm Vệ Phương này có đôi khi thật sự vô cùng đáng yêu.
Chuyện này viện trưởng cũng không thể quyết định, liền mời người nhà họ Đổng đến quyết định.
Phó viện trưởng Vương Giai cảm thấy cái cách làm này có chút vớ vẩn, bọn họ không hiểu y học, làm sao có thể để cho bọn họ quyết định được. Mà phó viện trưởng Ân Thực thì nói, nếu người nhà của người bệnh không cho dùng liệu pháp Trung y, hắn sẽ không tham gia trị liệu. Bởi vì khi làm phẫu thuật còn cần người nhà đồng ý và ký tên. Việc này cũng giống như vậy.
Nhưng dưới góc nhìn của Kiều Sơ Dương, phó viện trưởng Vương Giai chính là không muốn để Ân Thực trị liệu cho Đoàn trưởng Đổng , không phân biệt được giữa công và tư, như vậy nên Kiều Sơ Dương không có cách nào yêu thích vị phó viện trưởng trẻ tuổi này.
Hôm nay đến ca trực của hai người, hộ sĩ trưởng của khu chăm sóc đặc biệt dẫn theo hai người tới.
“Phạm Vệ Phương, Kiều Sơ Dương, chờ chút nữa Phó viện trưởng Ân sẽ đến khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng ở phòng bệnh số 1, các ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết. Tôi điều Triệu Mẫn và Hà Lan Lan lại đây hỗ trợ, bốn người các ngươi hợp tác cho tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.