Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 28:
Huyền Ca Nhã Ý
11/08/2022
Bà nội nói: “Cái miệng khéo léo của cháu thật là là cái gì cũng có thể nói.”
Kiều Sơ Dương cũng đã nhận tiền lương, sau này vài chục tệ sẽ không tính, nhưng lúc này là rất giỏi.
Kiều Sơ Dương đưa cho bà nội mười nhân dân tệ, nhưng bà từ chối một lúc lâu, không chống lại Kiều Sơ Dương mới nhận.
Kiều Sơ Dương nhìn bà nội cẩn thận bỏ tiền vào hộp thiếc, biết rằng bà nội nhất định sẽ không sử dụng nó, ước chừng là để dành làm của hồi môn cho cô.
“Bà nội, sao bà đột nhiên nghĩ ra chuyện hôn nhân của cháu? Cháu đã nói là cháu còn phải đi học đại học!” Kiều Chiêu Dương khi lặt rau giả bộ lơ đãng hỏi.
Bà nội vừa chùi nồi để nhóm lửa vừa nói: “Trước đây bà cũng mong cháu có thể đi học đại học để có văn hóa, nhưng bây giờ ngẫm lại, may mắn là cháu không đi, cháu là một đứa con gái đọc nhiều sách như vậy để làm gì? Đọc sách có tiền đồ là chuyện của con trai bọn họ, cháu nha, chỉ cần tìm người tốt gả cho, bà nội liền yên tâm! Lần trước dì hai cháu trở về đã giới thiệu cho bà mấy người, bà nhìn đứa nào cũng không tốt, không xứng với cháu. Dương Dương cháu yên tâm, bà nội nhất định mở to hai mắt tìm cho cháu một người thật tốt! ”
Thì ra là dì Hai, Kiều Sơ Dương cũng nghĩ là dì hai nói với bà. Dì cả hiếu thuận, mà dì Hai vừa vặn ngược lại, mỗi lần trở về đều phải mang đi của bà nội không ít đồ đạc, bà nội thấy bà không có cuộ sống sung sướng như dì cả, mợ bọn họ nên cũng không nói gì.
“Bà nội, chuyện này cháu còn không vội! Bệnh viện của chúng cháu có quy định rất nghiêm ngặt. Có thể khi gặp người thân còn phải báo cáo với cấp trên. Bà nội, bà đừng bận tâm chuyện đó nữa!” Kiều Sơ Dương nghĩ phải làm bà nội đánh mất suy nghĩ này mới được, bà nội nhất định sẽ vì muốn tốt cho cô, muốn tìm cho cô một người chồng tốt, nhưng cô không chịu nổi người ta có ý muốn lợi dụng bà nội.
Bà nội rất thất vọng nói: “Như thế à? Vậy cháu lớn tuổi như vâỵ, chẳng phải là muốn chậm trễ sao!? ”
Kiều Sơ Dương rất bất đắc dĩ, mười tám tuổi đang ở tuổi như hoa như ngọc? Sao lại từ miệng bà nội chính là gái già rồi.
“Bà nội bà yên tâm, các cô gái trong thành đều hơn hai mươi tuổi mới lập gia đình! Người ta không phải đều sống rất tốt sao. ”
Không nghĩ tới nghe đến đây, bà nội đột nhiên vui mừng, nói: “Đúng vậy, Dương Dương cháu hiện tại ở trong thành, liền tranh thủ thời gian tìm một người bạn trai, có nhìn trúng người nào trở về nói với bà nội là được! Một cô gái tốt như Dương Dương sao có thể mù quáng lấy những người nông dân suốt ngày làm ruộng, một cô gái trắng trẻo, dịu dàng sẽ bị biến thành người phụ nữ đang đá chua ngoa mất. ”
Kiều Sơ Dương rất muốn nói rằng người trong thành chỉ sợ không coi trọng mình đâu! Thế nhưng lại sợ bà nội ở nhà ở nhà tìm cho mình mấy người lung tung, Kiều Sơ Dương vẫn là không nói ra. Loại chuyện này, sau này nói tiếp đi.
Sau khi ở nhà một đêm, Kiều Sơ Dương chuẩn quay về, ông nội lái xe bò chở bà nội và Kiều Sơ Dương, mắt bà nội còn đỏ lên.
“Dương Dương, đây đều là dưa muối trong nhà làm, cháu thích ăn, bữa tối có thể cho ăn thêm cơm. Nhưng cháu vẫn nên ăn đủ bữa ở căng tin bệnh viện, đồ ăn ở đó ăn ngon hơn ở nhà, ăn vào mới có sức khỏe.” Bà nội kéo tay Kiều Sơ Dương, luyến tiếc để cô đi, nhưng xe tới, không thể không buông ra.
Ông nội ở một bên nói: “Bà đừng nắm lấy tay Dương Dương nữa, lỡ thời gian thì Dương Dương sẽ không kịp trở về. ”
Ngồi lên xe, cho đến khi xe đi xa, còn nhìn thấy ông bà nội hai người đứng ở ven đường. Mũi Kiều Sơ Dương chua xót, thiếu chút nữa khóc ra tới.
Cũng may công việc vụn vặt của bệnh viện khiến nỗi buồn chia tay Kiều Sơ Dương phai nhạt rất nhiều.
Vừa đến ký túc xá, vừa đặt gói hàng xuống thì có người từ bên ngoài bước vào, là hộ sĩ trưởng.
“Này! Kiều Sơ Dương rốt cuộc cô cũng về rồi, nhanh lên theo tôi đến khu chăm sóc đặc biệt đi,cái người Đổng đoàn trưởng kia, từ sau khi cô và Phạm Vệ Phương nghỉ phép trở về nhà liền không chịu ăn cơm, từ hôm qua đến bây giờ, mới ăn hai chén cháo, chúng tôi không dám nói với viện trưởng, đều mong hai người các cô nhanh chóng trở về!” Tổ trưởng nói rất nhiều.
Kiều Sơ Dương cũng đã nhận tiền lương, sau này vài chục tệ sẽ không tính, nhưng lúc này là rất giỏi.
Kiều Sơ Dương đưa cho bà nội mười nhân dân tệ, nhưng bà từ chối một lúc lâu, không chống lại Kiều Sơ Dương mới nhận.
Kiều Sơ Dương nhìn bà nội cẩn thận bỏ tiền vào hộp thiếc, biết rằng bà nội nhất định sẽ không sử dụng nó, ước chừng là để dành làm của hồi môn cho cô.
“Bà nội, sao bà đột nhiên nghĩ ra chuyện hôn nhân của cháu? Cháu đã nói là cháu còn phải đi học đại học!” Kiều Chiêu Dương khi lặt rau giả bộ lơ đãng hỏi.
Bà nội vừa chùi nồi để nhóm lửa vừa nói: “Trước đây bà cũng mong cháu có thể đi học đại học để có văn hóa, nhưng bây giờ ngẫm lại, may mắn là cháu không đi, cháu là một đứa con gái đọc nhiều sách như vậy để làm gì? Đọc sách có tiền đồ là chuyện của con trai bọn họ, cháu nha, chỉ cần tìm người tốt gả cho, bà nội liền yên tâm! Lần trước dì hai cháu trở về đã giới thiệu cho bà mấy người, bà nhìn đứa nào cũng không tốt, không xứng với cháu. Dương Dương cháu yên tâm, bà nội nhất định mở to hai mắt tìm cho cháu một người thật tốt! ”
Thì ra là dì Hai, Kiều Sơ Dương cũng nghĩ là dì hai nói với bà. Dì cả hiếu thuận, mà dì Hai vừa vặn ngược lại, mỗi lần trở về đều phải mang đi của bà nội không ít đồ đạc, bà nội thấy bà không có cuộ sống sung sướng như dì cả, mợ bọn họ nên cũng không nói gì.
“Bà nội, chuyện này cháu còn không vội! Bệnh viện của chúng cháu có quy định rất nghiêm ngặt. Có thể khi gặp người thân còn phải báo cáo với cấp trên. Bà nội, bà đừng bận tâm chuyện đó nữa!” Kiều Sơ Dương nghĩ phải làm bà nội đánh mất suy nghĩ này mới được, bà nội nhất định sẽ vì muốn tốt cho cô, muốn tìm cho cô một người chồng tốt, nhưng cô không chịu nổi người ta có ý muốn lợi dụng bà nội.
Bà nội rất thất vọng nói: “Như thế à? Vậy cháu lớn tuổi như vâỵ, chẳng phải là muốn chậm trễ sao!? ”
Kiều Sơ Dương rất bất đắc dĩ, mười tám tuổi đang ở tuổi như hoa như ngọc? Sao lại từ miệng bà nội chính là gái già rồi.
“Bà nội bà yên tâm, các cô gái trong thành đều hơn hai mươi tuổi mới lập gia đình! Người ta không phải đều sống rất tốt sao. ”
Không nghĩ tới nghe đến đây, bà nội đột nhiên vui mừng, nói: “Đúng vậy, Dương Dương cháu hiện tại ở trong thành, liền tranh thủ thời gian tìm một người bạn trai, có nhìn trúng người nào trở về nói với bà nội là được! Một cô gái tốt như Dương Dương sao có thể mù quáng lấy những người nông dân suốt ngày làm ruộng, một cô gái trắng trẻo, dịu dàng sẽ bị biến thành người phụ nữ đang đá chua ngoa mất. ”
Kiều Sơ Dương rất muốn nói rằng người trong thành chỉ sợ không coi trọng mình đâu! Thế nhưng lại sợ bà nội ở nhà ở nhà tìm cho mình mấy người lung tung, Kiều Sơ Dương vẫn là không nói ra. Loại chuyện này, sau này nói tiếp đi.
Sau khi ở nhà một đêm, Kiều Sơ Dương chuẩn quay về, ông nội lái xe bò chở bà nội và Kiều Sơ Dương, mắt bà nội còn đỏ lên.
“Dương Dương, đây đều là dưa muối trong nhà làm, cháu thích ăn, bữa tối có thể cho ăn thêm cơm. Nhưng cháu vẫn nên ăn đủ bữa ở căng tin bệnh viện, đồ ăn ở đó ăn ngon hơn ở nhà, ăn vào mới có sức khỏe.” Bà nội kéo tay Kiều Sơ Dương, luyến tiếc để cô đi, nhưng xe tới, không thể không buông ra.
Ông nội ở một bên nói: “Bà đừng nắm lấy tay Dương Dương nữa, lỡ thời gian thì Dương Dương sẽ không kịp trở về. ”
Ngồi lên xe, cho đến khi xe đi xa, còn nhìn thấy ông bà nội hai người đứng ở ven đường. Mũi Kiều Sơ Dương chua xót, thiếu chút nữa khóc ra tới.
Cũng may công việc vụn vặt của bệnh viện khiến nỗi buồn chia tay Kiều Sơ Dương phai nhạt rất nhiều.
Vừa đến ký túc xá, vừa đặt gói hàng xuống thì có người từ bên ngoài bước vào, là hộ sĩ trưởng.
“Này! Kiều Sơ Dương rốt cuộc cô cũng về rồi, nhanh lên theo tôi đến khu chăm sóc đặc biệt đi,cái người Đổng đoàn trưởng kia, từ sau khi cô và Phạm Vệ Phương nghỉ phép trở về nhà liền không chịu ăn cơm, từ hôm qua đến bây giờ, mới ăn hai chén cháo, chúng tôi không dám nói với viện trưởng, đều mong hai người các cô nhanh chóng trở về!” Tổ trưởng nói rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.