Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 36:
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
"Đổng đoàn trưởng đúng là thú vị thật đấy, nói cái này ngọt ngấy quá, không thích, liền cho tôi, tôi biết cô thích nên liền lấy về. Ăn chút đồ ngọt sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.”
Kiều Sơ Dương lúc này cũng không thể nói Đổng Vĩ Quân cũng cho mình chocolate rồi, đành phải ăn chocolate. Viên chocolate ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, hương vị tuyệt hảo, đúng là hương vị của hạnh phúc.
Kiều Sơ Dương cũng cảm thấy đỡ hơn một ít, Trần Đào cầm bài thi bước vào, hai mắt khóc đến nỗi sưng vù.
Kiều Sơ Dương lấy bài thi của cô ấy xem thử, điểm còn thấp hơn cô nữa, có 50 điểm.
Không biết nên mở miệng an ủi thế nào nữa, Kiều Sơ Dương cũng học Phạm Vệ Phương, lấy một viên chocolate nhét vào miệng Trần Đào, Trần Đào ăn xong, lau nước mắt nói: “Ăn rất ngon.”
Kiều Sơ Dương không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, Trần Đào so với cô lại càng khắc khổ hơn, tâm lý lại không đủ vững vàng, làm người ta nhịn không được muốn an ủi cô ấy.
Kiều Sơ Dương dốc hết vốn liếng từ ngữ ra để an ủi Trần Đào, bị Phạm Vệ Phương cười cợt một phen, bầu không khí rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hơn.
Buồn bã một lúc, Kiều Sơ Dương cũng nghĩ thoáng ra hơn, dù sao trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, lần này không đậu còn có lần sau, tuy lần thi tiếp theo chỉ cách nửa năm, nhưng nhất định phải tranh thủ thời gian ôn tập cho tốt để lần tới nhất định thi đậu.
Kỳ thật rất nhiều chuyện mấu chốt đều nằm ở suy nghĩ của người đó, Kiều Sơ Dương chỉ cần nghĩ thoáng ra liền thoải mái, việc học tập vẫn phải tiếp tục, cơ hội còn có nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kiều Sơ Dương đem vỏ chăn, ga giường của Đổng Vĩ Quân thay đổi một loạt, cầm chăn chuẩn bị đi phòng giặt, vừa qua lối rẽ liền bị một người chặn lại.
Kiều Sơ Dương nhớ người này là bạn thân của Đổng Vĩ Quân, tên là Quách Càn, nhưng cô cũng từng nghe người khác gọi hắn là Càn thiếu, nghe có vẻ là một hoa hoa công tử*.
*Công tử đào hoa, ăn chơi
Nhìn bộ dạng đề phòng của Kiều Sơ Dương, Quách Càn thấy rất buồn cười, theo hắn quan sát, cô hộ sĩ nhỏ này cũng chỉ là chuyên nghiệp hơn mấy hộ sĩ khác một chút, chẳng hiểu sao anh em tốt của hắn lại nhìn trúng?
“Thế nào? Chocolate ăn ngon không?” Quách Càn buột miệng thốt ra, tuy rằng có chút hối hận, cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn hỏi cái này, nhưng đồng thời lại rất chờ mong Kiều Sơ Dương trả lời.
Kiều Sơ Dương nói: “Hoá ra là anh à, ăn cũng ngon lắm, nhưng lần sau đừng mang đồ ăn vặt đến, thân thể Đổng đoàn trưởng hiện tại không ăn được mấy cái này đâu.”
Quách Càn cảm thấy rất thú vị, cô gái này đúng là biết diễn.
“Cô thật sự không biết chocolate này là do Vĩ Quân cố ý bảo tôi mua mang đến?” Quách Càn muốn trêu đùa một chút, một mặt là muốn thử người ta, một mặt là do thấy bạn tốt tốn bao nhiêu tâm tư như vậy, hắn cũng sốt ruột thay.
Kiều Sơ Dương nói: “Hoá ra là như thế này, anh yên tâm, tôi sẽ nói anh ta một trận, không cần lo sau này anh ta quấn lấy anh.”
Quách Càn rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên: “Cô thú vị thật đấy.”
“Hả?” Kiều Sơ Dương vẻ mặt mờ mịt.
Quách Càn lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ…… cuộc đời này không chốn tương phùng, nhưng mà…… thực ra chỉ là cái gọi là tương phùng đến hơi muộn mà thôi.”
Nói xong, Quách Càn liền đi về phía phòng bệnh của Đổng Vĩ Quân.
Kiều Sơ Dương đi về phòng giặt.
Chẳng lẽ cô không hiểu ý của Quách Càn sao? Chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài thôi, chuyện bên này còn chưa xong, chuyện kia không dám nghĩ nữa, sợ đoán sai, mà có đoán đúng đi nữa thì cũng để làm gì? Cô không có cách nào đáp lại được.
Hôm nay, lúc Kiều Sơ Dương đang rửa hộp cơm có nghe được tiếng thảo luận: “Nhớ lần trước tổ học tập khảo thí không ai thi đậu không? Lần này viện trưởng lên tiếng, nói là bởi vì đề tiếng Anh quá khó nên cộng cho mỗi người thêm 10 điểm!”
Kiều Sơ Dương lúc này cũng không thể nói Đổng Vĩ Quân cũng cho mình chocolate rồi, đành phải ăn chocolate. Viên chocolate ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, hương vị tuyệt hảo, đúng là hương vị của hạnh phúc.
Kiều Sơ Dương cũng cảm thấy đỡ hơn một ít, Trần Đào cầm bài thi bước vào, hai mắt khóc đến nỗi sưng vù.
Kiều Sơ Dương lấy bài thi của cô ấy xem thử, điểm còn thấp hơn cô nữa, có 50 điểm.
Không biết nên mở miệng an ủi thế nào nữa, Kiều Sơ Dương cũng học Phạm Vệ Phương, lấy một viên chocolate nhét vào miệng Trần Đào, Trần Đào ăn xong, lau nước mắt nói: “Ăn rất ngon.”
Kiều Sơ Dương không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, Trần Đào so với cô lại càng khắc khổ hơn, tâm lý lại không đủ vững vàng, làm người ta nhịn không được muốn an ủi cô ấy.
Kiều Sơ Dương dốc hết vốn liếng từ ngữ ra để an ủi Trần Đào, bị Phạm Vệ Phương cười cợt một phen, bầu không khí rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hơn.
Buồn bã một lúc, Kiều Sơ Dương cũng nghĩ thoáng ra hơn, dù sao trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, lần này không đậu còn có lần sau, tuy lần thi tiếp theo chỉ cách nửa năm, nhưng nhất định phải tranh thủ thời gian ôn tập cho tốt để lần tới nhất định thi đậu.
Kỳ thật rất nhiều chuyện mấu chốt đều nằm ở suy nghĩ của người đó, Kiều Sơ Dương chỉ cần nghĩ thoáng ra liền thoải mái, việc học tập vẫn phải tiếp tục, cơ hội còn có nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kiều Sơ Dương đem vỏ chăn, ga giường của Đổng Vĩ Quân thay đổi một loạt, cầm chăn chuẩn bị đi phòng giặt, vừa qua lối rẽ liền bị một người chặn lại.
Kiều Sơ Dương nhớ người này là bạn thân của Đổng Vĩ Quân, tên là Quách Càn, nhưng cô cũng từng nghe người khác gọi hắn là Càn thiếu, nghe có vẻ là một hoa hoa công tử*.
*Công tử đào hoa, ăn chơi
Nhìn bộ dạng đề phòng của Kiều Sơ Dương, Quách Càn thấy rất buồn cười, theo hắn quan sát, cô hộ sĩ nhỏ này cũng chỉ là chuyên nghiệp hơn mấy hộ sĩ khác một chút, chẳng hiểu sao anh em tốt của hắn lại nhìn trúng?
“Thế nào? Chocolate ăn ngon không?” Quách Càn buột miệng thốt ra, tuy rằng có chút hối hận, cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn hỏi cái này, nhưng đồng thời lại rất chờ mong Kiều Sơ Dương trả lời.
Kiều Sơ Dương nói: “Hoá ra là anh à, ăn cũng ngon lắm, nhưng lần sau đừng mang đồ ăn vặt đến, thân thể Đổng đoàn trưởng hiện tại không ăn được mấy cái này đâu.”
Quách Càn cảm thấy rất thú vị, cô gái này đúng là biết diễn.
“Cô thật sự không biết chocolate này là do Vĩ Quân cố ý bảo tôi mua mang đến?” Quách Càn muốn trêu đùa một chút, một mặt là muốn thử người ta, một mặt là do thấy bạn tốt tốn bao nhiêu tâm tư như vậy, hắn cũng sốt ruột thay.
Kiều Sơ Dương nói: “Hoá ra là như thế này, anh yên tâm, tôi sẽ nói anh ta một trận, không cần lo sau này anh ta quấn lấy anh.”
Quách Càn rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên: “Cô thú vị thật đấy.”
“Hả?” Kiều Sơ Dương vẻ mặt mờ mịt.
Quách Càn lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ…… cuộc đời này không chốn tương phùng, nhưng mà…… thực ra chỉ là cái gọi là tương phùng đến hơi muộn mà thôi.”
Nói xong, Quách Càn liền đi về phía phòng bệnh của Đổng Vĩ Quân.
Kiều Sơ Dương đi về phòng giặt.
Chẳng lẽ cô không hiểu ý của Quách Càn sao? Chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài thôi, chuyện bên này còn chưa xong, chuyện kia không dám nghĩ nữa, sợ đoán sai, mà có đoán đúng đi nữa thì cũng để làm gì? Cô không có cách nào đáp lại được.
Hôm nay, lúc Kiều Sơ Dương đang rửa hộp cơm có nghe được tiếng thảo luận: “Nhớ lần trước tổ học tập khảo thí không ai thi đậu không? Lần này viện trưởng lên tiếng, nói là bởi vì đề tiếng Anh quá khó nên cộng cho mỗi người thêm 10 điểm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.