Thập Niên 80: Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn
Chương 13:
Hồng Diệp Tự Hỏa
19/03/2023
Không ít người thấy công an đến, gương mặt lập tức thay đổi.
Mao Xảo Vân đang đứng ở cửa nghe thấy lời này, hai chân mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất, khách khứa trong phòng thi thoảng đưa mắt nhìn, xôn xao bàn tán không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhà họ Cốc lập tức phủi sạch dính líu: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, là nhà bọn họ tự trói con gái của họ.”
Cảnh sát không hề nói lời nào, trước tiên cởi trói cho Diệp Mạn rồi lấy miếng vải trên miệng cô ra: "Này cô gái, nhà cô ở đâu?"
Sợ Diệp Mạn nói ra điều gì bất lợi cho bọn họ, Mao Xảo Vân vội vàng bám vào khung cửa đứng dậy, loạng choạng đi tới, nắm lấy tay Diệp Mạn, lo lắng nói: "Tam Ni, Tam Ni, con nói rõ với đồng chí cảnh sát, nhà mình chỉ đang đùa thôi, tôi là mẹ của con bé, tôi có thể nhẫn tâm hại chết con gái ruột của mình sao, đồng chí cảnh sát nói xem có đúng không?"
Cảnh sát nghi ngờ liếc nhìn bà ta một cái, hất cằm về phía Diệp Mạn: "Cô gái, có chuyện gì cứ nói đi, luật pháp sẽ đòi lại công đạo cho cô."
Đây rõ ràng chính là không tin lời của Mao Xảo Vân nói.
Mao Xảo Vân hoảng sợ quay đầu nhìn Diệp Quốc Minh: "Cha nó, ông lên tiếng đi."
Diệp Quốc Minh bước tới và nói: "Đồng chí cảnh sát, đây thực sự là con gái của chúng tôi, hàng xóm có thể làm chứng. Đứa trẻ này cứ nói đến hôn sự là nổi cáu với chúng tôi, nó không hài lòng với đồ cưới nên hơi cáu kỉnh, không chịu gả đi. Họ hàng, bạn bè thân thiết hai bên đang chờ đợi. Nếu vì chuyện này mà làm hỏng cuộc hôn nhân, không phải sẽ khiến mọi người cười chê sao? Tôi tức giận nên mới trói nó lại bằng dây thừng, đồng chí cảnh sát, tôi biết tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó."
Cảnh sát nhìn những vị khách ngồi trên hành lang cùng với mâm hoa quả trước mặt, hơi tin lời Diệp Quốc Minh, nếu bọn họ thực sự đang mua bán người, vậy mà không giấu giếm còn làm lớn đến mức này. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm của họ, việc mua bán những cô gái sẽ thường chỉ xảy ra ở các vùng miền núi xa xôi.
Nhưng họ vẫn nhìn về phía Diệp Mạn hỏi: "Cô gái, chuyện là vậy à?"
Diệp Mạn muốn nói không phải, đừng nói là bây giờ, thậm chí ba mươi năm sau, cha mẹ ép gả con gái kinh động đến cảnh sát, cùng lắm là chỉ trích cách giáo dục của bọn họ rồi lại thả đi, đến thời đại này thì lại càng miễn bàn.
Cô mím môi, chua xót nói: “Đồng chí cảnh sát, họ đúng là cha mẹ tôi, nhưng sự việc lại không như họ nói. Là họ ép tôi lấy một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, dung nhan bị hủy, còn bị mù một mắt, cô vợ của hắn ta không chịu nổi cũng đã bỏ chạy đi nơi khác rồi, tôi không muốn gả qua đó, bọn họ liền bắt trói tôi lại.”
“Trước kia rõ ràng con đã đồng ý!” Mao Xảo Vân tức giận nói.
Diệp Mạn không phản bác, chỉ cúi đầu vặn vẹo ngón tay, trầm giọng nói: “Mẹ nói vậy thì như vậy đi!”
Lúc này bầu không khí im lặng như tờ, cô cũng không bào chữa cho mình nữa, nhưng nó đã khiến mọi người có thể cảm nhận rõ hơn sự bất bình và tủi thân của cô.
Đúng vậy, làm sao mà một cô gái đang ở tuổi xinh đẹp như hoa lại muốn gả cho một người bị hủy dung, lại còn tàn tật? Đầu óc cũng đâu có bị hỏng.
Tuy nhiên vẫn phải làm rõ chuyện buôn bán người.
Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Mặc dù cô ấy là con gái của chú, nhưng cô ấy cũng là một công dân độc lập. Cô ấy không muốn, chú không có lý do gì để trói cô ấy và ép cô ấy kết hôn, cho dù là cha là mẹ thì cũng không thể!”
Con là do bố mày sinh ra, không có bố mày thì làm sao có nó? Sao lại không thể? Diệp Quốc Minh trong lòng không phục, nhưng ông ta không dám nói ra vì ông ta sợ cảnh sát.
Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Vâng, vâng, đồng chí cảnh sát nói đúng, chúng tôi biết là sai rồi.”
Vấn đề gia đình, cảnh sát cũng không tiện quản quá nhiều, giáo huấn xong vài câu thì cảnh sát cũng bỏ đi: “Nếu còn phát hiện sự việc như vậy, tôi sẽ đưa mọi người đến đồn cảnh sát để thẩm vấn!”
Nghe đến đây, Diệp Quốc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cơn tức giận lại tràn dâng trong lòng, đến cảnh sát cũng gọi tới, sau này không biết sẽ còn có bao nhiêu lời đồn khó nghe. Ông thực sự hối hận chết đi được, sớm biết như này thì sẽ không tổ chức đám cưới nữa, âm thầm gả con nhãi này quách đi cho xong.
Trong lòng không phục, nhưng miệng lại nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu nói đúng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Cảnh sát gật đầu, đang định nói gì đó thì người phụ nữ trung niên đi theo phía sau đã đứng lên: “Diệp Quốc Minh, Mao Xảo Vân, đồng chí cảnh sát phê bình các người, tôi cũng sẽ phê bình các người. Bây giờ là thời đại mới, hôn nhân tự do, kết hôn tự nguyện, ông bà còn là bậc tiền bối, hành động như vậy là trái pháp luật, ông bà có biết hay không?”
Lúc này Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân mới chú ý đến cô, họ không nói nên lời và có chút đau đầu.
Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mai, chúng tôi sai rồi, sau này chúng tôi sẽ không như vậy nữa.”
Mao Xảo Vân đang đứng ở cửa nghe thấy lời này, hai chân mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất, khách khứa trong phòng thi thoảng đưa mắt nhìn, xôn xao bàn tán không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhà họ Cốc lập tức phủi sạch dính líu: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, là nhà bọn họ tự trói con gái của họ.”
Cảnh sát không hề nói lời nào, trước tiên cởi trói cho Diệp Mạn rồi lấy miếng vải trên miệng cô ra: "Này cô gái, nhà cô ở đâu?"
Sợ Diệp Mạn nói ra điều gì bất lợi cho bọn họ, Mao Xảo Vân vội vàng bám vào khung cửa đứng dậy, loạng choạng đi tới, nắm lấy tay Diệp Mạn, lo lắng nói: "Tam Ni, Tam Ni, con nói rõ với đồng chí cảnh sát, nhà mình chỉ đang đùa thôi, tôi là mẹ của con bé, tôi có thể nhẫn tâm hại chết con gái ruột của mình sao, đồng chí cảnh sát nói xem có đúng không?"
Cảnh sát nghi ngờ liếc nhìn bà ta một cái, hất cằm về phía Diệp Mạn: "Cô gái, có chuyện gì cứ nói đi, luật pháp sẽ đòi lại công đạo cho cô."
Đây rõ ràng chính là không tin lời của Mao Xảo Vân nói.
Mao Xảo Vân hoảng sợ quay đầu nhìn Diệp Quốc Minh: "Cha nó, ông lên tiếng đi."
Diệp Quốc Minh bước tới và nói: "Đồng chí cảnh sát, đây thực sự là con gái của chúng tôi, hàng xóm có thể làm chứng. Đứa trẻ này cứ nói đến hôn sự là nổi cáu với chúng tôi, nó không hài lòng với đồ cưới nên hơi cáu kỉnh, không chịu gả đi. Họ hàng, bạn bè thân thiết hai bên đang chờ đợi. Nếu vì chuyện này mà làm hỏng cuộc hôn nhân, không phải sẽ khiến mọi người cười chê sao? Tôi tức giận nên mới trói nó lại bằng dây thừng, đồng chí cảnh sát, tôi biết tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó."
Cảnh sát nhìn những vị khách ngồi trên hành lang cùng với mâm hoa quả trước mặt, hơi tin lời Diệp Quốc Minh, nếu bọn họ thực sự đang mua bán người, vậy mà không giấu giếm còn làm lớn đến mức này. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm của họ, việc mua bán những cô gái sẽ thường chỉ xảy ra ở các vùng miền núi xa xôi.
Nhưng họ vẫn nhìn về phía Diệp Mạn hỏi: "Cô gái, chuyện là vậy à?"
Diệp Mạn muốn nói không phải, đừng nói là bây giờ, thậm chí ba mươi năm sau, cha mẹ ép gả con gái kinh động đến cảnh sát, cùng lắm là chỉ trích cách giáo dục của bọn họ rồi lại thả đi, đến thời đại này thì lại càng miễn bàn.
Cô mím môi, chua xót nói: “Đồng chí cảnh sát, họ đúng là cha mẹ tôi, nhưng sự việc lại không như họ nói. Là họ ép tôi lấy một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, dung nhan bị hủy, còn bị mù một mắt, cô vợ của hắn ta không chịu nổi cũng đã bỏ chạy đi nơi khác rồi, tôi không muốn gả qua đó, bọn họ liền bắt trói tôi lại.”
“Trước kia rõ ràng con đã đồng ý!” Mao Xảo Vân tức giận nói.
Diệp Mạn không phản bác, chỉ cúi đầu vặn vẹo ngón tay, trầm giọng nói: “Mẹ nói vậy thì như vậy đi!”
Lúc này bầu không khí im lặng như tờ, cô cũng không bào chữa cho mình nữa, nhưng nó đã khiến mọi người có thể cảm nhận rõ hơn sự bất bình và tủi thân của cô.
Đúng vậy, làm sao mà một cô gái đang ở tuổi xinh đẹp như hoa lại muốn gả cho một người bị hủy dung, lại còn tàn tật? Đầu óc cũng đâu có bị hỏng.
Tuy nhiên vẫn phải làm rõ chuyện buôn bán người.
Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Mặc dù cô ấy là con gái của chú, nhưng cô ấy cũng là một công dân độc lập. Cô ấy không muốn, chú không có lý do gì để trói cô ấy và ép cô ấy kết hôn, cho dù là cha là mẹ thì cũng không thể!”
Con là do bố mày sinh ra, không có bố mày thì làm sao có nó? Sao lại không thể? Diệp Quốc Minh trong lòng không phục, nhưng ông ta không dám nói ra vì ông ta sợ cảnh sát.
Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Vâng, vâng, đồng chí cảnh sát nói đúng, chúng tôi biết là sai rồi.”
Vấn đề gia đình, cảnh sát cũng không tiện quản quá nhiều, giáo huấn xong vài câu thì cảnh sát cũng bỏ đi: “Nếu còn phát hiện sự việc như vậy, tôi sẽ đưa mọi người đến đồn cảnh sát để thẩm vấn!”
Nghe đến đây, Diệp Quốc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cơn tức giận lại tràn dâng trong lòng, đến cảnh sát cũng gọi tới, sau này không biết sẽ còn có bao nhiêu lời đồn khó nghe. Ông thực sự hối hận chết đi được, sớm biết như này thì sẽ không tổ chức đám cưới nữa, âm thầm gả con nhãi này quách đi cho xong.
Trong lòng không phục, nhưng miệng lại nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu nói đúng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Cảnh sát gật đầu, đang định nói gì đó thì người phụ nữ trung niên đi theo phía sau đã đứng lên: “Diệp Quốc Minh, Mao Xảo Vân, đồng chí cảnh sát phê bình các người, tôi cũng sẽ phê bình các người. Bây giờ là thời đại mới, hôn nhân tự do, kết hôn tự nguyện, ông bà còn là bậc tiền bối, hành động như vậy là trái pháp luật, ông bà có biết hay không?”
Lúc này Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân mới chú ý đến cô, họ không nói nên lời và có chút đau đầu.
Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mai, chúng tôi sai rồi, sau này chúng tôi sẽ không như vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.