[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 13:
Nhĩ Tri Nhã Ý
25/12/2024
Đến khi tắt đèn, nơi trải chiếu của Thẩm Nhiễm ở ngay cạnh tủ quần áo. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng gì đó bò lúc nhúc.
Chắc chắn là rắn!
Con rắn mà Triệu Giai Giai mang về, phần lớn là rắn cỏ không có độc.
Dù cảm thấy ghê tởm loài bò sát mềm nhũn này, Thẩm Nhiễm cũng không sợ.
Cô bật đèn pin, kéo cánh cửa tủ ra. Quả nhiên, một con rắn đang thè lưỡi, dài vài chục centimet nhưng không quá lớn.
Thẩm Nhiễm lấy chiếc áo mà Triệu Giai Giai treo trên mắc, quấn vào tay, tóm lấy con rắn ngay dưới đầu rồi bước tới bên giường của cô ta.
Nhẹ nhàng, cô vòng con rắn quanh cổ Triệu Giai Giai.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Nhiễm bị tiếng hét chói tai của Triệu Giai Giai đánh thức.
Tiếng hét khiến cả hàng xóm trên dưới đều bị kinh động, mọi người đổ xô đến gõ cửa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Giai Giai ôm chặt lấy Khương Mỹ Na, vừa khóc vừa tố cáo: "Là cô ta! Là con họ Thẩm đó vòng con rắn lên cổ con! A a a!"
Nghĩ đến việc cổ mình bị rắn quấn cả đêm, mặt cô ta tái nhợt thêm mấy phần.
Quá kinh tởm, thật sự quá kinh tởm!
Thẩm Nhiễm thì lại tỏ ra như đã quen với việc bị vu oan, vẻ mặt rất ấm ức nhưng chẳng buồn giải thích.
Hàng xóm trên lầu nhìn con rắn cỏ mà Triệu Văn Vũ vừa tóm được bỏ vào túi, cất lời: "Chẳng phải đây là con rắn hôm qua Giai Giai mang về sao?"
Triệu Giai Giai, vốn định tiếp tục tố cáo Thẩm Nhiễm, giờ lại phải vội vàng giải thích về con rắn.
"Đúng là tôi mang rắn về, nhưng tôi đã nhốt nó trong tủ, nó không thể tự bò ra được!"
Hàng xóm hỏi: "Cô để rắn ở tủ nào?"
Triệu Giai Giai buột miệng: "Tủ quần áo của Thẩm Nhiễm."
Thẩm Nhiễm tỏ vẻ uất ức: "Triệu Giai Giai, tại sao em lại để rắn vào tủ quần áo của chị?"
Lúc này, Triệu Giai Giai mới nhận ra mình lỡ lời. Nhưng không sao, cô ta có cha mẹ hết mực yêu thương, chỉ cần trốn vào lòng mẹ, mọi chuyện cứ để họ giải quyết.
Triệu Văn Vũ giả vờ đau lòng: "Thẩm Nhiễm, bao năm qua, dù không phải là cha ruột, chú đối xử với con cũng không tệ. Sao con có thể làm thế này với em gái mình?"
Thẩm Nhiễm cúi đầu, nói: "Chú Triệu, con nghe nói, trong suốt 18 năm qua, tháng nào ba ruột của cháu cũng gửi tiền đến đây. Con đâu phải ăn không uống không nhà này.”
“Hơn nữa, con cũng đâu ăn nhiều, quần áo mới cũng chẳng mua bao nhiêu."
Câu nói khiến Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na giật mình. Họ lập tức tìm cách đuổi những hàng xóm đang háo hức hóng chuyện ra ngoài.
Khi cửa đóng lại, hai vợ chồng không còn tâm trạng để điều tra chuyện con rắn nữa. Khương Mỹ Na đẩy cô con gái út sang một bên, quay sang chất vấn Thẩm Nhiễm: "Ai nói bậy với mày? Ai bảo mày là cái gã vô trách nhiệm đó đưa tiền cho tao?"
Thẩm Nhiễm vẫn cúi đầu: "Hôm qua, khi con đến nhà máy tìm cô chú xin tiền, nghe chú xưởng trưởng với bí thư nói chuyện."
Nhà máy điện là doanh nghiệp quốc doanh lớn nhất trong tỉnh, địa vị của xưởng trưởng và bí thư còn cao hơn cả nhiều lãnh đạo trong thành phố.
Chắc chắn là rắn!
Con rắn mà Triệu Giai Giai mang về, phần lớn là rắn cỏ không có độc.
Dù cảm thấy ghê tởm loài bò sát mềm nhũn này, Thẩm Nhiễm cũng không sợ.
Cô bật đèn pin, kéo cánh cửa tủ ra. Quả nhiên, một con rắn đang thè lưỡi, dài vài chục centimet nhưng không quá lớn.
Thẩm Nhiễm lấy chiếc áo mà Triệu Giai Giai treo trên mắc, quấn vào tay, tóm lấy con rắn ngay dưới đầu rồi bước tới bên giường của cô ta.
Nhẹ nhàng, cô vòng con rắn quanh cổ Triệu Giai Giai.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Nhiễm bị tiếng hét chói tai của Triệu Giai Giai đánh thức.
Tiếng hét khiến cả hàng xóm trên dưới đều bị kinh động, mọi người đổ xô đến gõ cửa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Giai Giai ôm chặt lấy Khương Mỹ Na, vừa khóc vừa tố cáo: "Là cô ta! Là con họ Thẩm đó vòng con rắn lên cổ con! A a a!"
Nghĩ đến việc cổ mình bị rắn quấn cả đêm, mặt cô ta tái nhợt thêm mấy phần.
Quá kinh tởm, thật sự quá kinh tởm!
Thẩm Nhiễm thì lại tỏ ra như đã quen với việc bị vu oan, vẻ mặt rất ấm ức nhưng chẳng buồn giải thích.
Hàng xóm trên lầu nhìn con rắn cỏ mà Triệu Văn Vũ vừa tóm được bỏ vào túi, cất lời: "Chẳng phải đây là con rắn hôm qua Giai Giai mang về sao?"
Triệu Giai Giai, vốn định tiếp tục tố cáo Thẩm Nhiễm, giờ lại phải vội vàng giải thích về con rắn.
"Đúng là tôi mang rắn về, nhưng tôi đã nhốt nó trong tủ, nó không thể tự bò ra được!"
Hàng xóm hỏi: "Cô để rắn ở tủ nào?"
Triệu Giai Giai buột miệng: "Tủ quần áo của Thẩm Nhiễm."
Thẩm Nhiễm tỏ vẻ uất ức: "Triệu Giai Giai, tại sao em lại để rắn vào tủ quần áo của chị?"
Lúc này, Triệu Giai Giai mới nhận ra mình lỡ lời. Nhưng không sao, cô ta có cha mẹ hết mực yêu thương, chỉ cần trốn vào lòng mẹ, mọi chuyện cứ để họ giải quyết.
Triệu Văn Vũ giả vờ đau lòng: "Thẩm Nhiễm, bao năm qua, dù không phải là cha ruột, chú đối xử với con cũng không tệ. Sao con có thể làm thế này với em gái mình?"
Thẩm Nhiễm cúi đầu, nói: "Chú Triệu, con nghe nói, trong suốt 18 năm qua, tháng nào ba ruột của cháu cũng gửi tiền đến đây. Con đâu phải ăn không uống không nhà này.”
“Hơn nữa, con cũng đâu ăn nhiều, quần áo mới cũng chẳng mua bao nhiêu."
Câu nói khiến Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na giật mình. Họ lập tức tìm cách đuổi những hàng xóm đang háo hức hóng chuyện ra ngoài.
Khi cửa đóng lại, hai vợ chồng không còn tâm trạng để điều tra chuyện con rắn nữa. Khương Mỹ Na đẩy cô con gái út sang một bên, quay sang chất vấn Thẩm Nhiễm: "Ai nói bậy với mày? Ai bảo mày là cái gã vô trách nhiệm đó đưa tiền cho tao?"
Thẩm Nhiễm vẫn cúi đầu: "Hôm qua, khi con đến nhà máy tìm cô chú xin tiền, nghe chú xưởng trưởng với bí thư nói chuyện."
Nhà máy điện là doanh nghiệp quốc doanh lớn nhất trong tỉnh, địa vị của xưởng trưởng và bí thư còn cao hơn cả nhiều lãnh đạo trong thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.