[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 19:
Nhĩ Tri Nhã Ý
25/12/2024
Tờ "đáp án" trong tay Triệu Văn Vũ là do Triệu Văn Anh đưa cho ông ta từ hôm qua. Một số học sinh đã ước lượng điểm xong tò mò ghé qua kiểm tra giúp ông ta.
Cuối cùng, họ ngập ngừng an ủi: "Chú Triệu, bình thường Thẩm Nhiễm học rất giỏi, cứ để cháu ấy dưỡng sức, sang năm thi lại chắc chắn sẽ làm tốt hơn."
Mặt Triệu Văn Vũ giật giật: "Tôi không họ Thẩm!"
...
Ngày mai sẽ bắt đầu đăng ký nguyện vọng. Trường học sắp xếp mọi thứ, 10 ngày sau mới gửi hồ sơ chung lên sở tuyển sinh tỉnh.
Trong 10 ngày này, Thẩm Nhiễm mỗi ngày đều tìm được lý do để xin tiền từ Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na, ít thì 10 đồng, nhiều thì 20 đồng.
Trong khi đó, không ít công nhân trong xưởng, cả tháng lương cũng chưa tới 20 đồng.
Ban đầu, Triệu Văn Vũ dứt khoát không chịu đưa. Nhưng ông ta không chống lại được câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực của Thẩm Nhiễm: "Tiền này vốn là của ba ruột tôi gửi, tôi không được dùng sao? Hay để tôi lên gặp giám đốc xưởng, hỏi xem ông ấy nghĩ gì về chuyện này?"
Trong nhà, người được cưng chiều nhất là Triệu Giai Giai. Bình thường cô ta giỏi lắm cũng chỉ xin được năm đồng. Thấy Thẩm Nhiễm xin tiền, cô ta cũng học theo mà vòi vĩnh.
Số tiền tiết kiệm ngày càng ít đi khiến tâm trạng Triệu Văn Vũ vốn đã chẳng tốt nay càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc con gái làm ầm ĩ không đúng lúc, ông ta không nhịn được, giơ tay tát Triệu Giai Giai một cái.
Đang đứng ở cửa xỏ giày, Thẩm Nhiễm thoáng bất ngờ liếc nhìn Triệu Văn Vũ. Ồ, hóa ra "người cha tốt của năm" của Triệu Giai Giai cũng chỉ đến thế mà thôi!
...
Vừa xuống lầu, Thẩm Nhiễm nhìn thấy một thiếu niên đang đứng dưới dãy nhà đối diện.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên chiếc xe đạp kiểu dáng "28 đại cương". Cậu ấy tên là Cố Phi, là cháu trai của vợ giám đốc nhà máy.
Thiếu niên tuấn tú trong chiếc áo trắng như tuyết, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn. Thẩm Nhiễm cũng vô thức ngước nhìn cậu một lúc.
Vốn không để ý nhiều đến những chuyện bên ngoài, Thẩm Nhiễm chẳng biết gì về Cố Phi - người chỉ mới chuyển đến Nam Thị vào năm lớp 12, học khác lớp cô.
Mọi thông tin về cậu đều là nhờ Triệu Giai Giai, cô nàng mơ mộng vừa chớm biết rung động, ngày nào cũng lải nhải về cậu ở nhà. Qua đó, Thẩm Nhiễm chỉ lờ mờ biết vài chuyện.
Nghe nói, vì công việc của cha mẹ phải điều chuyển đến một nơi xa xôi hẻo lánh trong hai năm, mà Cố Phi lại đang ở giai đoạn quan trọng của năm cuối cấp ba.
Thế nên, gia đình đã gửi gắm cậu cho dì ruột - tức là vợ giám đốc nhà máy, và cũng chuyển hồ sơ học tập của cậu về Nam Thị để chuẩn bị thi đại học ở đây.
Thành tích của cậu rất xuất sắc. Từ khi Cố Phi chuyển đến, Thẩm Nhiễm gần như chẳng bao giờ giành được hạng nhất toàn khối nữa.
...
Thẩm Nhiễm nhớ, trước đây từng vài lần chạm mặt Cố Phi trong khu tập thể. Mỗi lần gặp, ánh mắt cậu nhìn cô đều lạnh nhạt, thờ ơ.
Có lần, cô đi ngang qua cậu và nhóm bạn, chợt nghe thấy Cố Phi nói: "Đã là bánh bao thì đừng trách chó theo sau."
Cô lập tức cảm thấy câu "bánh bao" kia đang ám chỉ mình.
Thế nhưng, khi cô quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng của Cố Phi đã dời đi hướng khác.
Cuối cùng, họ ngập ngừng an ủi: "Chú Triệu, bình thường Thẩm Nhiễm học rất giỏi, cứ để cháu ấy dưỡng sức, sang năm thi lại chắc chắn sẽ làm tốt hơn."
Mặt Triệu Văn Vũ giật giật: "Tôi không họ Thẩm!"
...
Ngày mai sẽ bắt đầu đăng ký nguyện vọng. Trường học sắp xếp mọi thứ, 10 ngày sau mới gửi hồ sơ chung lên sở tuyển sinh tỉnh.
Trong 10 ngày này, Thẩm Nhiễm mỗi ngày đều tìm được lý do để xin tiền từ Triệu Văn Vũ và Khương Mỹ Na, ít thì 10 đồng, nhiều thì 20 đồng.
Trong khi đó, không ít công nhân trong xưởng, cả tháng lương cũng chưa tới 20 đồng.
Ban đầu, Triệu Văn Vũ dứt khoát không chịu đưa. Nhưng ông ta không chống lại được câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực của Thẩm Nhiễm: "Tiền này vốn là của ba ruột tôi gửi, tôi không được dùng sao? Hay để tôi lên gặp giám đốc xưởng, hỏi xem ông ấy nghĩ gì về chuyện này?"
Trong nhà, người được cưng chiều nhất là Triệu Giai Giai. Bình thường cô ta giỏi lắm cũng chỉ xin được năm đồng. Thấy Thẩm Nhiễm xin tiền, cô ta cũng học theo mà vòi vĩnh.
Số tiền tiết kiệm ngày càng ít đi khiến tâm trạng Triệu Văn Vũ vốn đã chẳng tốt nay càng thêm tồi tệ.
Đúng lúc con gái làm ầm ĩ không đúng lúc, ông ta không nhịn được, giơ tay tát Triệu Giai Giai một cái.
Đang đứng ở cửa xỏ giày, Thẩm Nhiễm thoáng bất ngờ liếc nhìn Triệu Văn Vũ. Ồ, hóa ra "người cha tốt của năm" của Triệu Giai Giai cũng chỉ đến thế mà thôi!
...
Vừa xuống lầu, Thẩm Nhiễm nhìn thấy một thiếu niên đang đứng dưới dãy nhà đối diện.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên chiếc xe đạp kiểu dáng "28 đại cương". Cậu ấy tên là Cố Phi, là cháu trai của vợ giám đốc nhà máy.
Thiếu niên tuấn tú trong chiếc áo trắng như tuyết, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn. Thẩm Nhiễm cũng vô thức ngước nhìn cậu một lúc.
Vốn không để ý nhiều đến những chuyện bên ngoài, Thẩm Nhiễm chẳng biết gì về Cố Phi - người chỉ mới chuyển đến Nam Thị vào năm lớp 12, học khác lớp cô.
Mọi thông tin về cậu đều là nhờ Triệu Giai Giai, cô nàng mơ mộng vừa chớm biết rung động, ngày nào cũng lải nhải về cậu ở nhà. Qua đó, Thẩm Nhiễm chỉ lờ mờ biết vài chuyện.
Nghe nói, vì công việc của cha mẹ phải điều chuyển đến một nơi xa xôi hẻo lánh trong hai năm, mà Cố Phi lại đang ở giai đoạn quan trọng của năm cuối cấp ba.
Thế nên, gia đình đã gửi gắm cậu cho dì ruột - tức là vợ giám đốc nhà máy, và cũng chuyển hồ sơ học tập của cậu về Nam Thị để chuẩn bị thi đại học ở đây.
Thành tích của cậu rất xuất sắc. Từ khi Cố Phi chuyển đến, Thẩm Nhiễm gần như chẳng bao giờ giành được hạng nhất toàn khối nữa.
...
Thẩm Nhiễm nhớ, trước đây từng vài lần chạm mặt Cố Phi trong khu tập thể. Mỗi lần gặp, ánh mắt cậu nhìn cô đều lạnh nhạt, thờ ơ.
Có lần, cô đi ngang qua cậu và nhóm bạn, chợt nghe thấy Cố Phi nói: "Đã là bánh bao thì đừng trách chó theo sau."
Cô lập tức cảm thấy câu "bánh bao" kia đang ám chỉ mình.
Thế nhưng, khi cô quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng của Cố Phi đã dời đi hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.