[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 38:
Nhĩ Tri Nhã Ý
25/12/2024
Trong khu tập thể vốn không thiếu những người thích tám chuyện, phần lớn là vì hiện tại không nhiều nhà có tivi, các phương tiện giải trí còn hạn chế. Vì thế, mọi người thường tụ tập bàn tán chuyện nhà hàng xóm để giết thời gian.
Vợ giám đốc xưa nay luôn kiêu kỳ, không thích hòa mình vào những buổi tán gẫu.
Không xa đó, vài người đang ngồi dưới gốc cây phe phẩy quạt lá cọ, nhìn thấy vẻ tò mò của bà, liền vui vẻ cung cấp thông tin.
“Cô giáo Vương, có phải chị cũng không nhận ra, vừa rồi cô gái đó là Thẩm Nhiễm, đúng không?”
Vợ giám đốc họ Vương. Nghe nói trước khi chuyển về Nam Thị cùng chồng, bà từng giảng dạy ở một trường đại học, nên mọi người thường gọi bà là “cô giáo Vương”.
Thẩm Nhiễm? Cái tên này rất quen, nhưng bà chưa kịp nhớ ra là ai.
“Thẩm Nhiễm chính là con gái lớn của Khương Mỹ Na đấy!”
Vợ giám đốc cuối cùng cũng nhớ ra. Đúng rồi, cô bé đó học cùng trường với cháu trai Cố Phi ở trường trung học thực nghiệm tỉnh.
Bà nhớ lần đầu cháu trai chuyển trường, có một kỳ nghỉ dài, Thẩm Nhiễm từng đi cùng Cố Phi về từ trường.
Ngay sau đó, có người mách bà rằng Thẩm Nhiễm đang cố tiếp cận cháu trai bà.
Lúc ấy bà tức điên, em gái bà đã nhờ bà chăm sóc Cố Phi, giữ vững thành tích để thi đỗ Đại học Bắc Kinh.
Thẩm Nhiễm, một đứa không rõ cha ruột là ai, lại dám mơ tưởng tới cháu trai bà sao?
Bà đã đến gặp thẳng Thẩm Nhiễm, yêu cầu cô tránh xa Cố Phi.
Nhưng không đúng, khi đó Thẩm Nhiễm đâu có xinh đẹp thế này?
…
Tống Thời yêu cầu taxi chở thẳng tới một khách sạn tư nhân tốt nhất ở Nam Thị.
Hiện nay, các doanh nghiệp tư nhân đang bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Và với tư cách là thủ phủ của một tỉnh có nền kinh tế phát triển, Nam Thị càng có nhiều hoạt động kinh doanh tư nhân sôi động hơn những nơi khác.
Ở khách sạn tư nhân, không cần giấy giới thiệu.
Tống Thời muốn thuê hai phòng, nhưng nhân viên lễ tân thông báo: vì Nam Thị đang diễn ra một hội chợ thương mại, khách từ các nơi đổ về rất đông, phòng khách sạn đã kín chỗ. Chỉ còn lại một phòng suite thương gia.
“Được, lấy phòng này." Tống Thời đáp ngay.
Nhìn thấy anh đặt cọc 50 tệ, Thẩm Nhiễm không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Năm mươi tệ? Đây là cả khoản tiền ăn một năm của cô!
Đi theo chú Tống bước vào căn phòng suite mà cô chỉ từng nghe nói đến, Thẩm Nhiễm vừa đặt chân vào đã vội rụt lại.
Đôi giày cũ bẩn của cô rõ ràng không xứng với tấm thảm trải sàn mềm mại, sạch sẽ.
Tống Thời để ý thấy phản ứng của cô qua ánh mắt, bình thản nói: “Để tôi đặt đồ của em xuống trước, lát nữa chúng ta ra ngoài mua vài thứ.”
“Hả?”
“Em mang ra từ căn nhà đó quá ít đồ. Những thứ cần thiết, vẫn phải mua đủ. À, không phải tiền của tôi đâu, là tiền ba em gửi.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp lực trong lòng giảm đi đáng kể. Ừ, mình cần mua đôi giày mới.
...
Ngay cạnh khách sạn là một khu trung tâm thương mại, có cả cửa hàng quốc doanh lẫn các quầy thuê tư nhân vừa xuất hiện vài năm gần đây.
Dọc đường, Thẩm Nhiễm cứ băn khoăn xem làm thế nào để tìm cách tách khỏi Tống Thời, tự mình mua đôi giày.
Vợ giám đốc xưa nay luôn kiêu kỳ, không thích hòa mình vào những buổi tán gẫu.
Không xa đó, vài người đang ngồi dưới gốc cây phe phẩy quạt lá cọ, nhìn thấy vẻ tò mò của bà, liền vui vẻ cung cấp thông tin.
“Cô giáo Vương, có phải chị cũng không nhận ra, vừa rồi cô gái đó là Thẩm Nhiễm, đúng không?”
Vợ giám đốc họ Vương. Nghe nói trước khi chuyển về Nam Thị cùng chồng, bà từng giảng dạy ở một trường đại học, nên mọi người thường gọi bà là “cô giáo Vương”.
Thẩm Nhiễm? Cái tên này rất quen, nhưng bà chưa kịp nhớ ra là ai.
“Thẩm Nhiễm chính là con gái lớn của Khương Mỹ Na đấy!”
Vợ giám đốc cuối cùng cũng nhớ ra. Đúng rồi, cô bé đó học cùng trường với cháu trai Cố Phi ở trường trung học thực nghiệm tỉnh.
Bà nhớ lần đầu cháu trai chuyển trường, có một kỳ nghỉ dài, Thẩm Nhiễm từng đi cùng Cố Phi về từ trường.
Ngay sau đó, có người mách bà rằng Thẩm Nhiễm đang cố tiếp cận cháu trai bà.
Lúc ấy bà tức điên, em gái bà đã nhờ bà chăm sóc Cố Phi, giữ vững thành tích để thi đỗ Đại học Bắc Kinh.
Thẩm Nhiễm, một đứa không rõ cha ruột là ai, lại dám mơ tưởng tới cháu trai bà sao?
Bà đã đến gặp thẳng Thẩm Nhiễm, yêu cầu cô tránh xa Cố Phi.
Nhưng không đúng, khi đó Thẩm Nhiễm đâu có xinh đẹp thế này?
…
Tống Thời yêu cầu taxi chở thẳng tới một khách sạn tư nhân tốt nhất ở Nam Thị.
Hiện nay, các doanh nghiệp tư nhân đang bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Và với tư cách là thủ phủ của một tỉnh có nền kinh tế phát triển, Nam Thị càng có nhiều hoạt động kinh doanh tư nhân sôi động hơn những nơi khác.
Ở khách sạn tư nhân, không cần giấy giới thiệu.
Tống Thời muốn thuê hai phòng, nhưng nhân viên lễ tân thông báo: vì Nam Thị đang diễn ra một hội chợ thương mại, khách từ các nơi đổ về rất đông, phòng khách sạn đã kín chỗ. Chỉ còn lại một phòng suite thương gia.
“Được, lấy phòng này." Tống Thời đáp ngay.
Nhìn thấy anh đặt cọc 50 tệ, Thẩm Nhiễm không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Năm mươi tệ? Đây là cả khoản tiền ăn một năm của cô!
Đi theo chú Tống bước vào căn phòng suite mà cô chỉ từng nghe nói đến, Thẩm Nhiễm vừa đặt chân vào đã vội rụt lại.
Đôi giày cũ bẩn của cô rõ ràng không xứng với tấm thảm trải sàn mềm mại, sạch sẽ.
Tống Thời để ý thấy phản ứng của cô qua ánh mắt, bình thản nói: “Để tôi đặt đồ của em xuống trước, lát nữa chúng ta ra ngoài mua vài thứ.”
“Hả?”
“Em mang ra từ căn nhà đó quá ít đồ. Những thứ cần thiết, vẫn phải mua đủ. À, không phải tiền của tôi đâu, là tiền ba em gửi.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp lực trong lòng giảm đi đáng kể. Ừ, mình cần mua đôi giày mới.
...
Ngay cạnh khách sạn là một khu trung tâm thương mại, có cả cửa hàng quốc doanh lẫn các quầy thuê tư nhân vừa xuất hiện vài năm gần đây.
Dọc đường, Thẩm Nhiễm cứ băn khoăn xem làm thế nào để tìm cách tách khỏi Tống Thời, tự mình mua đôi giày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.