[Thập Niên 80] Từ Chối Làm Hiền Nữ
Chương 45:
Nhĩ Tri Nhã Ý
25/12/2024
Đêm đó, Thẩm Nhiễm nằm mãi không ngủ được. Nằm trên chiếc giường mềm mại, cô luôn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Mười tiếng đồng hồ vừa qua, đối với cô, thật sự giống như một điều không có thực.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được thứ gọi là cảm giác an toàn.
Lần đầu tiên cô mặc quần áo mới.
Lần đầu tiên cô ở khách sạn, ăn ở nhà hàng sang trọng…
Phòng khách sạn này rộng chẳng thua gì căn hộ trong khu tập thể điện máy, với hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng vệ sinh vừa sang trọng vừa tiện nghi, có cả bồn cầu xả nước và bồn tắm.
May mà lần trước tham gia cuộc thi ở Thượng Hải, cô cũng từng ở khách sạn nên đã biết cách sử dụng những thiết bị này. Chứ nếu không, chắc sẽ xấu hổ lắm.
Để chắc chắn mình không nằm mơ, Thẩm Nhiễm đã tự véo tay mình mấy lần.
Không, đây không phải mơ!
Chú Tống đúng là người mà ông trời phái xuống để cứu vớt cô!
Trước khi nhập học, cô nhất định phải ăn uống đầy đủ, rèn luyện thân thể, cố gắng không bị bỏ lại trong đợt huấn luyện quân sự.
Cô cũng phải học hành chăm chỉ, để sau này có tiền đồ, mới có thể báo đáp chú Tống.
Thẩm Nhiễm mơ hồ cảm thấy, sau khi đưa cô ra khỏi nhà họ Triệu, chú Tống sẽ dẫn cô đến chỗ của ba ruột. Không biết ba sống thế nào? Liệu ông có tái hôn chưa?
Nếu ba đã tái hôn, vậy sau này cô sẽ cố gắng không làm phiền họ. Đến khi nhập học, cô sẽ ở ký túc xá.
Dựa vào việc suốt mười tám năm qua ba vẫn đều đặn gửi tiền nuôi cô, Thẩm Nhiễm nghĩ rằng nếu ba tái hôn, người mẹ kế chắc chắn là người lương thiện.
Tối đa, cô chỉ làm phiền họ một tháng rưỡi thôi. Hy vọng mẹ kế sẽ không bận tâm.
Tất nhiên, nếu họ không tiện, cô có thể thuê nhà ở riêng…
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Thẩm Nhiễm đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vội thay quần áo rồi chạy ra mở cửa.
“Chú Tống, xin lỗi, cháu ngủ quên mất…” Thẩm Nhiễm áy náy nói, trong lòng hơi phiền muộn.
Tối qua cô cứ mãi hồi tưởng mười tiếng đồng hồ ở cạnh chú Tống, để chắc chắn rằng tất cả không phải mơ, thế là ngủ muộn. Sáng nay lại dậy muộn nữa.
Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của chú Tống, Thẩm Nhiễm chột dạ. Có lẽ chú ấy không thích người ngủ nướng đâu nhỉ…
“Tại sao em không xác nhận xem người bên ngoài có phải là người quen không mà đã vội mở cửa? Tối qua trước khi tôi đi đã dặn em thế nào?” Tống Thời nhíu mày hỏi.
Thẩm Nhiễm cúi đầu, giọng lí nhí đầy áy náy: “Phải cài then cửa. Khi có người gõ cửa, chỉ mở hé một chút để xác nhận người ngoài cửa có quen không.”
“Dù họ mặc đồng phục nhân viên khách sạn cũng không được vội tin. Phải hỏi rõ lý do, nếu không chắc chắn thì dùng điện thoại trong phòng gọi xuống quầy lễ tân để xác nhận…”
Nhìn cô bé cúi đầu, loay hoay xoắn tay áo, Tống Thời thầm cảm thán: Đáng yêu chết đi được!
Vừa rồi anh có dọa người quá không? Nhìn xem, cô bé sợ đến thế kia mà.
Nhưng, anh vẫn phải dọa cô! Nhỡ thật sự có người xấu xuất hiện, với thân hình gầy nhẳng của cô, chỉ trong một giây là bị người ta chế ngự ngay.
Mười tiếng đồng hồ vừa qua, đối với cô, thật sự giống như một điều không có thực.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được thứ gọi là cảm giác an toàn.
Lần đầu tiên cô mặc quần áo mới.
Lần đầu tiên cô ở khách sạn, ăn ở nhà hàng sang trọng…
Phòng khách sạn này rộng chẳng thua gì căn hộ trong khu tập thể điện máy, với hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng vệ sinh vừa sang trọng vừa tiện nghi, có cả bồn cầu xả nước và bồn tắm.
May mà lần trước tham gia cuộc thi ở Thượng Hải, cô cũng từng ở khách sạn nên đã biết cách sử dụng những thiết bị này. Chứ nếu không, chắc sẽ xấu hổ lắm.
Để chắc chắn mình không nằm mơ, Thẩm Nhiễm đã tự véo tay mình mấy lần.
Không, đây không phải mơ!
Chú Tống đúng là người mà ông trời phái xuống để cứu vớt cô!
Trước khi nhập học, cô nhất định phải ăn uống đầy đủ, rèn luyện thân thể, cố gắng không bị bỏ lại trong đợt huấn luyện quân sự.
Cô cũng phải học hành chăm chỉ, để sau này có tiền đồ, mới có thể báo đáp chú Tống.
Thẩm Nhiễm mơ hồ cảm thấy, sau khi đưa cô ra khỏi nhà họ Triệu, chú Tống sẽ dẫn cô đến chỗ của ba ruột. Không biết ba sống thế nào? Liệu ông có tái hôn chưa?
Nếu ba đã tái hôn, vậy sau này cô sẽ cố gắng không làm phiền họ. Đến khi nhập học, cô sẽ ở ký túc xá.
Dựa vào việc suốt mười tám năm qua ba vẫn đều đặn gửi tiền nuôi cô, Thẩm Nhiễm nghĩ rằng nếu ba tái hôn, người mẹ kế chắc chắn là người lương thiện.
Tối đa, cô chỉ làm phiền họ một tháng rưỡi thôi. Hy vọng mẹ kế sẽ không bận tâm.
Tất nhiên, nếu họ không tiện, cô có thể thuê nhà ở riêng…
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Thẩm Nhiễm đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vội thay quần áo rồi chạy ra mở cửa.
“Chú Tống, xin lỗi, cháu ngủ quên mất…” Thẩm Nhiễm áy náy nói, trong lòng hơi phiền muộn.
Tối qua cô cứ mãi hồi tưởng mười tiếng đồng hồ ở cạnh chú Tống, để chắc chắn rằng tất cả không phải mơ, thế là ngủ muộn. Sáng nay lại dậy muộn nữa.
Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của chú Tống, Thẩm Nhiễm chột dạ. Có lẽ chú ấy không thích người ngủ nướng đâu nhỉ…
“Tại sao em không xác nhận xem người bên ngoài có phải là người quen không mà đã vội mở cửa? Tối qua trước khi tôi đi đã dặn em thế nào?” Tống Thời nhíu mày hỏi.
Thẩm Nhiễm cúi đầu, giọng lí nhí đầy áy náy: “Phải cài then cửa. Khi có người gõ cửa, chỉ mở hé một chút để xác nhận người ngoài cửa có quen không.”
“Dù họ mặc đồng phục nhân viên khách sạn cũng không được vội tin. Phải hỏi rõ lý do, nếu không chắc chắn thì dùng điện thoại trong phòng gọi xuống quầy lễ tân để xác nhận…”
Nhìn cô bé cúi đầu, loay hoay xoắn tay áo, Tống Thời thầm cảm thán: Đáng yêu chết đi được!
Vừa rồi anh có dọa người quá không? Nhìn xem, cô bé sợ đến thế kia mà.
Nhưng, anh vẫn phải dọa cô! Nhỡ thật sự có người xấu xuất hiện, với thân hình gầy nhẳng của cô, chỉ trong một giây là bị người ta chế ngự ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.