Thập Niên 80: Vạn Nguyên Hộ Cưới Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 7: Bắt Đầu Đưa Tiền Lôi Kéo Cậu Em Vợ Tương Lai
Nguyệt Tễ Quang Phong
11/09/2022
Đi thêm vài lần có quy tắc của đi thêm vài lần, Tần Trình lấy ra một ít tiền đưa thêm tiền trà cho bà mối Vương.
Bà mối Vương rất vừa ý Tần Trình hiểu chuyện, có quy củ như vậy, quả nhiên sau khi thiếu niên lớn lên thì theo cha anh trồng trọt, học được không ít thứ.
“Cháu yên tâm đi, chuyện này ắt thành.”
Bà mối Vương cầm ván giặt đồ và thau gỗ của mình rời đi.
Tần Trình lo tính khả thi của chuyện này, buổi tối anh đến cửa nhà Vu Lục Lộ, cũng không nghĩ sẽ đi vào.
Lúc này Vu Văn Hải đi ra ngoài múc nước rửa chân, nhìn thấy Tần Trình đi tới đi lui ở trước cửa nhà cậu thì nghĩ thầm chẳng lẽ điều ban ngày suy đoán là thật, Tần Trình tới nhà cậu để ép mua đào?
Câu chạy lẹ, muốn chạy vào trong sân, chẳng qua là Tần Trình đã nhìn thấy cậu, anh bảo Vu Văn Hải đi ra, có chuyện muốn nói với cậu.
Vu Văn Hải trong lòng hối hận, sớm biết đã không tham chút lợi rồi, giờ thì tốt rồi, Tần Trình tới tìm rồi.
Bất đắc dĩ ngoài miệng vẫn phải mang theo nụ cười: “Anh Tần Trình, đào nhà anh ăn rất ngon, bao nhiêu tiền một cân vậy.”
Lúc trước cậu từng hỏi chị cậu xử lý đào hái về như thế nào, cha Vu và mẹ Vu không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là đến vườn trái cây nhà Tần Trình hái chút đào.
Người ta tốt bụng mới để cho bọn họ hái trái cây ăn, sẽ không làm những chuyện bòn rút tiền bạc đó.
Thậm chí mẹ Vu còn nói chờ khi bà tích cóp đủ mười mấy quả trứng gà thì để Vu Văn Hải đưa đến cho nhà Tần Trình, cũng coi như là trả ân tình.
Ai bảo nhà họ Vu bọn họ và nhà họ Tần không có giao tình chứ.
Hiện giờ Tần Trình không rảnh nói chuyện giá đào với Vu Văn Hải.
Anh hỏi Vu Văn Hải: “Anh nghe nói chị em muốn xem mắt với người trong thành thị, tìm bà mối ở đâu vậy?”
Vu Văn Hải nghĩ thầm Tần Trình không hổ là nhân vật trong thôn, thế mà đến chuyện chị cậu xem mắt cũng biết.
Cậu trả lời: “Ban đầu là tìm bà mối, nhưng người ta chê chị em là con gái nông thôn…”
Tần Trình nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, Vu Văn Hải thì vẫn chưa nói xong: “Cha mẹ em liền tìm một người bà con xa trong thành thị, tặng nhà họ vài miếng thịt khô và trứng gà, bảo bọn họ giúp làm mai cho một công nhân chính thức trong xưởng, qua mấy ngày là chị em phải đi xem mắt rồi.”
Mắt Tần Trình đỏ lên, Vu Văn Hải thấy Tần Trình lại trừng mắt với cậu, cậu sợ tới mức đến cả thau gỗ cũng sắp rơi: “Anh Tần Trình, anh làm sao vậy, có chuyện gì thì nói, nhất định không được động thủ.”
Lời cậu nhắc nhở Tần Trình, hiện giờ Vu Lục Lộ còn chưa đi xem mắt, đại khái anh vẫn còn cơ hội.
Cũng không thể doạ Vu Văn Hải sợ.
Anh móc từ trong túi ra một xấp tiền, tiền này là một phần sau khi anh đi nhập cây giống.
Tần Trình đếm trước mặt Vu Văn Hải, đại khái có khoảng một trăm đồng.
Vu Văn Hải nhìn Tần Trình đưa số tiền này vào tay mình: “Em nhận đi.”
Cậu vội vàng từ chối: “Anh Tần Trình, anh làm gì vậy, đang yên lành cho em nhiều như vậy làm gì, em thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh, hay là anh đánh em một trận đi, em thật sự không biết đắc tội anh cái gì.”
Nghe xong mấy lời cậu nói, Tần Trình cười, khóe mắt đỏ nhạt hơi mờ đi.
Anh tỉnh táo lại một chút, giấu đi sự si mê trong ánh mắt, chỉ lo dặn dò Vu Văn Hải: “Chờ đến ngày chị em đi xem mắt, em tìm cơ hội, hoặc là không cho cô ấy đi, hoặc là phá hư.”
Vu Văn Hải: “…”
Đây là cái lý lẽ gì.
Chẳng lẽ chị cậu và Tần Trình có thù oán, cho nên Tần Trình không muốn để Vu Lục Lộ gả vào thành thị, sống yên ổn.
Vậy thì không được, Vu Văn Hải nghĩ cho dù mình tham nhưng Vu Lục Lộ là chị ruột của cậu, hạnh phúc của chị là quan trọng nhất.
Cậu cẩn thận cầm tiền muốn trả lại cho Tần Trình: “Việc này không được, cho dù anh đánh em cũng không được, em không thể phá hư tiền đồ của chị em.”
Hai hàng lông mày Tần Trình vẫn không giãn ra, không cười nổi: “Thêm 500?”
Bà mối Vương rất vừa ý Tần Trình hiểu chuyện, có quy củ như vậy, quả nhiên sau khi thiếu niên lớn lên thì theo cha anh trồng trọt, học được không ít thứ.
“Cháu yên tâm đi, chuyện này ắt thành.”
Bà mối Vương cầm ván giặt đồ và thau gỗ của mình rời đi.
Tần Trình lo tính khả thi của chuyện này, buổi tối anh đến cửa nhà Vu Lục Lộ, cũng không nghĩ sẽ đi vào.
Lúc này Vu Văn Hải đi ra ngoài múc nước rửa chân, nhìn thấy Tần Trình đi tới đi lui ở trước cửa nhà cậu thì nghĩ thầm chẳng lẽ điều ban ngày suy đoán là thật, Tần Trình tới nhà cậu để ép mua đào?
Câu chạy lẹ, muốn chạy vào trong sân, chẳng qua là Tần Trình đã nhìn thấy cậu, anh bảo Vu Văn Hải đi ra, có chuyện muốn nói với cậu.
Vu Văn Hải trong lòng hối hận, sớm biết đã không tham chút lợi rồi, giờ thì tốt rồi, Tần Trình tới tìm rồi.
Bất đắc dĩ ngoài miệng vẫn phải mang theo nụ cười: “Anh Tần Trình, đào nhà anh ăn rất ngon, bao nhiêu tiền một cân vậy.”
Lúc trước cậu từng hỏi chị cậu xử lý đào hái về như thế nào, cha Vu và mẹ Vu không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là đến vườn trái cây nhà Tần Trình hái chút đào.
Người ta tốt bụng mới để cho bọn họ hái trái cây ăn, sẽ không làm những chuyện bòn rút tiền bạc đó.
Thậm chí mẹ Vu còn nói chờ khi bà tích cóp đủ mười mấy quả trứng gà thì để Vu Văn Hải đưa đến cho nhà Tần Trình, cũng coi như là trả ân tình.
Ai bảo nhà họ Vu bọn họ và nhà họ Tần không có giao tình chứ.
Hiện giờ Tần Trình không rảnh nói chuyện giá đào với Vu Văn Hải.
Anh hỏi Vu Văn Hải: “Anh nghe nói chị em muốn xem mắt với người trong thành thị, tìm bà mối ở đâu vậy?”
Vu Văn Hải nghĩ thầm Tần Trình không hổ là nhân vật trong thôn, thế mà đến chuyện chị cậu xem mắt cũng biết.
Cậu trả lời: “Ban đầu là tìm bà mối, nhưng người ta chê chị em là con gái nông thôn…”
Tần Trình nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, Vu Văn Hải thì vẫn chưa nói xong: “Cha mẹ em liền tìm một người bà con xa trong thành thị, tặng nhà họ vài miếng thịt khô và trứng gà, bảo bọn họ giúp làm mai cho một công nhân chính thức trong xưởng, qua mấy ngày là chị em phải đi xem mắt rồi.”
Mắt Tần Trình đỏ lên, Vu Văn Hải thấy Tần Trình lại trừng mắt với cậu, cậu sợ tới mức đến cả thau gỗ cũng sắp rơi: “Anh Tần Trình, anh làm sao vậy, có chuyện gì thì nói, nhất định không được động thủ.”
Lời cậu nhắc nhở Tần Trình, hiện giờ Vu Lục Lộ còn chưa đi xem mắt, đại khái anh vẫn còn cơ hội.
Cũng không thể doạ Vu Văn Hải sợ.
Anh móc từ trong túi ra một xấp tiền, tiền này là một phần sau khi anh đi nhập cây giống.
Tần Trình đếm trước mặt Vu Văn Hải, đại khái có khoảng một trăm đồng.
Vu Văn Hải nhìn Tần Trình đưa số tiền này vào tay mình: “Em nhận đi.”
Cậu vội vàng từ chối: “Anh Tần Trình, anh làm gì vậy, đang yên lành cho em nhiều như vậy làm gì, em thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh, hay là anh đánh em một trận đi, em thật sự không biết đắc tội anh cái gì.”
Nghe xong mấy lời cậu nói, Tần Trình cười, khóe mắt đỏ nhạt hơi mờ đi.
Anh tỉnh táo lại một chút, giấu đi sự si mê trong ánh mắt, chỉ lo dặn dò Vu Văn Hải: “Chờ đến ngày chị em đi xem mắt, em tìm cơ hội, hoặc là không cho cô ấy đi, hoặc là phá hư.”
Vu Văn Hải: “…”
Đây là cái lý lẽ gì.
Chẳng lẽ chị cậu và Tần Trình có thù oán, cho nên Tần Trình không muốn để Vu Lục Lộ gả vào thành thị, sống yên ổn.
Vậy thì không được, Vu Văn Hải nghĩ cho dù mình tham nhưng Vu Lục Lộ là chị ruột của cậu, hạnh phúc của chị là quan trọng nhất.
Cậu cẩn thận cầm tiền muốn trả lại cho Tần Trình: “Việc này không được, cho dù anh đánh em cũng không được, em không thể phá hư tiền đồ của chị em.”
Hai hàng lông mày Tần Trình vẫn không giãn ra, không cười nổi: “Thêm 500?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.