Thập Niên 80: Vạn Nguyên Hộ Cưới Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 9: Em Chỉ Cần Gả Cho Anh, Điều Kiện Gì Anh Cũng Thoả Mãn Em
Nguyệt Tễ Quang Phong
26/09/2022
Cô rất muốn bảo Tần Trình đừng nói bậy nói bạ, nhưng miệng như bị may lại, cô xấu hổ muốn đi ngay, đến cả ý định nói chính sự với Tần Trình cũng vứt ra sau đầu.
Lúc này Tần Trình không muốn để Vu Lục Lộ đi, anh muốn nói ra hết lời trong lòng mình: “Trong lòng em có anh, đúng không, anh tìm bà mối đến nhà em cầu hôn được không?”
Nói những chuyện này lại cảm thấy đường đột nên đành phải vòng vèo: “Nếu em cảm thấy anh có chỗ không tốt, anh đồng ý sửa.”
“Em muốn gả cho người trong thành thị, anh có thể bảo cha anh lấy tiền đi mua nhà ở thành thị.”
“Nếu em cảm thấy tính cách anh không tốt, anh sẽ sửa, anh bảo đảm sau này sẽ không hung dữ với em, cũng không ném đá vào bát cơm của con chó nhà em nữa.”
“Hôm qua anh không cẩn thận ôm mèo của em về nhà rồi, không phải anh trộm mèo đâu, mỗi ngày anh sẽ cho nó ăn cá khô, được không?”
Vu Lục Lộ nói một câu, Tần Trình nói gần mười câu.
Vu Lục Lộ không biết nên nói tiếp như thế nào, cô chưa từng gặp trường hợp như vậy.
Cũng may lúc này có người đến giặt đồ, cô bèn nhỏ giọng nói với Tần Trình: “Em phải đi rồi, đừng có nói mấy lời này nữa.”
Tim Tần Trình như rơi vào hầm băng.
Là anh làm không tốt chỗ nào đó, hay là Vu Lục Lộ cho rằng anh là một người chỉ biết nói chứ không thật sự hành động?
Vu Lục Lộ đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ có Tần Trình là nghĩ nhiều.
Cô xấu hổ mà về đến nhà, Vu Văn Hải đang ngồi đập muỗi trên ghế tre.
Thấy Lục Lộ đã về thì vội vàng nhường ghế cho Vu Lục Lộ ngồi: “Chị, chị đi gặp Tần Trình thật à, anh ấy chịu để chị về à?”
Vu Lục Lộ không tiếp lời, Vu Văn Hải thấy Vu Lục Lộ đỏ mặt, cũng không giống bị cháy nắng mà đỏ nên không rõ là có chuyện gì.
“Chị, chị nói gì đi, hai ngày nữa là phải đến thành thị xem mắt người ta rồi, chị đã nghĩ đi như thế nào chưa?”
Vu Lục Lộ nhốt mình trong phòng, chốc lát lại nhớ đến lời Tần Trình nói.
Tần Trình… Sao anh lại nói nhiều như vậy, con người cũng mặt dày, sao có thể nói như vậy, sao lại khác hẳn với hồi nhỏ.
Tần Trình của hiện tại, chẳng lẽ đã thật sự thay đổi?
Vu Lục Lộ ở trong phòng suy nghĩ một lát, quên mất phải nấu cơm trưa nên đi ra ngoài nấu cơm.
Hôm nay món cô xào là giá được hái vào hôm qua, đậu hủ bán ở tiệm đậu hủ trong thôn, một đĩa giá, một miếng đậu hủ.
Cơm cũng là gạo mới trồng hồi năm nay.
Vốn muốn hấp chút bánh bao, chỉ là lúa mì vẫn chưa nghiền thành bột, nếu mà làm thì cũng phiền phức.
Sau khi ăn uống no đủ,
Vu Văn Hải thấy Vu Lục Lộ lại muốn lên núi tìm cây ngải cứu thì vội đi theo phía sau cô: “Chị, mấy ngày này em đi cùng đi, em chịu bị đánh.”
Vu Lục Lộ hiểu ý cậu, bảo cậu đừng suy nghĩ như vậy: “Không đâu, Tần Trình không còn như trước kia.”
Nói đến Tần Trình, liền gặp phải Tần Trình.
Lần này Vu Lục Lộ cho rằng Tần Trình vẫn sẽ sáp đến gần, Tần Trình thì chỉ đơn giản chào hỏi bọn họ một tiếng rồi đến vườn trái cây làm việc.
Vu Văn Hải cảm thấy thú vị rồi đây: “Chị, có phải chị mắng anh ấy không, mắng đến nỗi anh ấy không dám đến nói chuyện với chị?”
Vu Lục Lộ phản bác: “Chị nào biết mắng chửi người ta, được rồi, em không cần đi theo.”
Trong thời gian ngắn như vậy, Tần Trình đã lạnh nhạt với cô, Vu Lục Lộ ngoài thở phào nhẹ nhõm lại nhịn không được mà nghĩ nhiều.
Lần trước cô cũng không nói gì, giờ Tần Trình không tìm cô, có lẽ là Tần Trình cũng phát hiện chỉ là anh nhất thời nổi hứng nên mới trêu đùa cô.
Tần Trình nhịn không nói chuyện với Vu Lục Lộ, chỉ sợ tiếp xúc với cô sẽ đẩy cô ra xa hơn.
Người phụ nữ đời này anh muốn cưới, vẫn nên từ từ mới được.
Nhưng nhất định không thể ép người ta nôn nóng.
Lúc này Tần Trình không muốn để Vu Lục Lộ đi, anh muốn nói ra hết lời trong lòng mình: “Trong lòng em có anh, đúng không, anh tìm bà mối đến nhà em cầu hôn được không?”
Nói những chuyện này lại cảm thấy đường đột nên đành phải vòng vèo: “Nếu em cảm thấy anh có chỗ không tốt, anh đồng ý sửa.”
“Em muốn gả cho người trong thành thị, anh có thể bảo cha anh lấy tiền đi mua nhà ở thành thị.”
“Nếu em cảm thấy tính cách anh không tốt, anh sẽ sửa, anh bảo đảm sau này sẽ không hung dữ với em, cũng không ném đá vào bát cơm của con chó nhà em nữa.”
“Hôm qua anh không cẩn thận ôm mèo của em về nhà rồi, không phải anh trộm mèo đâu, mỗi ngày anh sẽ cho nó ăn cá khô, được không?”
Vu Lục Lộ nói một câu, Tần Trình nói gần mười câu.
Vu Lục Lộ không biết nên nói tiếp như thế nào, cô chưa từng gặp trường hợp như vậy.
Cũng may lúc này có người đến giặt đồ, cô bèn nhỏ giọng nói với Tần Trình: “Em phải đi rồi, đừng có nói mấy lời này nữa.”
Tim Tần Trình như rơi vào hầm băng.
Là anh làm không tốt chỗ nào đó, hay là Vu Lục Lộ cho rằng anh là một người chỉ biết nói chứ không thật sự hành động?
Vu Lục Lộ đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ có Tần Trình là nghĩ nhiều.
Cô xấu hổ mà về đến nhà, Vu Văn Hải đang ngồi đập muỗi trên ghế tre.
Thấy Lục Lộ đã về thì vội vàng nhường ghế cho Vu Lục Lộ ngồi: “Chị, chị đi gặp Tần Trình thật à, anh ấy chịu để chị về à?”
Vu Lục Lộ không tiếp lời, Vu Văn Hải thấy Vu Lục Lộ đỏ mặt, cũng không giống bị cháy nắng mà đỏ nên không rõ là có chuyện gì.
“Chị, chị nói gì đi, hai ngày nữa là phải đến thành thị xem mắt người ta rồi, chị đã nghĩ đi như thế nào chưa?”
Vu Lục Lộ nhốt mình trong phòng, chốc lát lại nhớ đến lời Tần Trình nói.
Tần Trình… Sao anh lại nói nhiều như vậy, con người cũng mặt dày, sao có thể nói như vậy, sao lại khác hẳn với hồi nhỏ.
Tần Trình của hiện tại, chẳng lẽ đã thật sự thay đổi?
Vu Lục Lộ ở trong phòng suy nghĩ một lát, quên mất phải nấu cơm trưa nên đi ra ngoài nấu cơm.
Hôm nay món cô xào là giá được hái vào hôm qua, đậu hủ bán ở tiệm đậu hủ trong thôn, một đĩa giá, một miếng đậu hủ.
Cơm cũng là gạo mới trồng hồi năm nay.
Vốn muốn hấp chút bánh bao, chỉ là lúa mì vẫn chưa nghiền thành bột, nếu mà làm thì cũng phiền phức.
Sau khi ăn uống no đủ,
Vu Văn Hải thấy Vu Lục Lộ lại muốn lên núi tìm cây ngải cứu thì vội đi theo phía sau cô: “Chị, mấy ngày này em đi cùng đi, em chịu bị đánh.”
Vu Lục Lộ hiểu ý cậu, bảo cậu đừng suy nghĩ như vậy: “Không đâu, Tần Trình không còn như trước kia.”
Nói đến Tần Trình, liền gặp phải Tần Trình.
Lần này Vu Lục Lộ cho rằng Tần Trình vẫn sẽ sáp đến gần, Tần Trình thì chỉ đơn giản chào hỏi bọn họ một tiếng rồi đến vườn trái cây làm việc.
Vu Văn Hải cảm thấy thú vị rồi đây: “Chị, có phải chị mắng anh ấy không, mắng đến nỗi anh ấy không dám đến nói chuyện với chị?”
Vu Lục Lộ phản bác: “Chị nào biết mắng chửi người ta, được rồi, em không cần đi theo.”
Trong thời gian ngắn như vậy, Tần Trình đã lạnh nhạt với cô, Vu Lục Lộ ngoài thở phào nhẹ nhõm lại nhịn không được mà nghĩ nhiều.
Lần trước cô cũng không nói gì, giờ Tần Trình không tìm cô, có lẽ là Tần Trình cũng phát hiện chỉ là anh nhất thời nổi hứng nên mới trêu đùa cô.
Tần Trình nhịn không nói chuyện với Vu Lục Lộ, chỉ sợ tiếp xúc với cô sẽ đẩy cô ra xa hơn.
Người phụ nữ đời này anh muốn cưới, vẫn nên từ từ mới được.
Nhưng nhất định không thể ép người ta nôn nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.