[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 10:
Hoán Nhược Quân
15/01/2024
Anh ta buồn bực nói.
Nhưng qua rất lâu, không nghe thấy giọng nói ở bên cạnh nữa.
Chiêu Đệ thoải mái ăn bánh bao hạt kê, còn chấm đường trắng cho mỗi chiếc bánh bao hạt kê trong lồng hấp, đó là để cho nhà cậu cả.
Mùi thơm của gà quay bị gió tối dịu dàng thổi đi, truyền tới bên cạnh, trẻ con luôn không nhịn được muốn đi ngửi, sau đó ăn bánh bao, giương mắt nghe tiếng động ở bên cạnh. Con bé thật sự cho rằng mợ hai sẽ gọi mình qua ăn gà nướng cơ, cho nên cứ chờ đợi.
Nhưng Trần Mỹ Lan trải qua đời trước, sớm biết anh hai và chị dâu hai không thể nào bảo mẹ con họ qua ăn gà. Thấy con gái thèm ăn đến mức đáng thương, bèn cười hỏi: “Chiêu Đệ, con cảm thấy thứ ngon nhất trên thế giới là gì?”
Chiêu Đệ không hề do dự mà bật thốt lên: “Bánh bao kẹp que cay và gà quay.”
Hôm nay Ngân Bảo ăn được hết thứ đó, đều là thứ con bé thèm nhất, thích nhất.
“Mẹ cảm thấy bánh trứng gà ngon hơn, hôm nào mẹ mua bánh trứng gà cho con, được không?” Trần Mỹ Lan nói.
Bánh trứng gà?
Đó là một loại bánh ngọt trộn lẫn bột mì, dầu thực vật và trứng gà, sau đó thêm rất nhiều đường trắng, đổ vào khuôn sắt, nướng trong lửa lớn dữ dội. Sau khi làm xong, bề ngoài giòn bên trong xốp.
Khi còn bé ở thành phố, Chiêu Đệ đã ăn rồi, quả thật là ngon hơn gà quay.
Chiêu Đệ nhất thời tràn đầy hy vọng về ngày mai, khuôn mặt nhỏ bé tươi cười như một đoán hoa: “Mẹ, con muốn ăn.”
Trần Mỹ Lan cũng cười, nhưng ánh mắt u ám, khoác chặt bờ vai của con gái: Đời trước tái hôn, ban đầu bởi vì nhà trai cũng có con, sợ đột ngột để chúng ở chung xảy ra mâu thuẫn, nên cô lựa chọn để Chiêu Đệ ở lại nhà mẹ.
Lúc sắp đi cô mua cho Chiêu Đệ một cân bánh trứng gà, sau đó nói với con bé, chờ ăn hết bánh trứng gà, mình sẽ tới đón con bé.
Chiêu Đệ không nỡ ăn một chiếc bánh trứng gà, ba tháng, cho đến khi cô tới đón con bé, tất cả bánh trứng gà đều được con bé hong khô đựng trong túi nhựa, ban ngày ra ngoài khoác trên vai, tối thì ôm trong lòng ngủ.
Dùng lời của con bé nói, ngày mẹ không có ở đây, bánh trứng gà chính là mùi vị của mẹ. Con bé không nỡ ăn, sợ sau khi ăn sẽ mất đi mùi của mẹ.
Đời này cho dù thế nào, cho dù đi đâu, chắc chắn cô không thể bỏ lại con bé nữa.
Nắng chiều xuống núi đã rất lâu, trăng sáng cũng phủ lên nhánh cây, bánh bao hạt kê trong lồng hấp lại được hâm nóng, nhưng đến bây giờ cả nhà anh cả vẫn chưa quay về.
Nói cho cùng anh hai ra mặt giúp cô nên mới bị nhà giàu mới nổi đánh, bây giờ nằm trên giường đất.
Anh cả và chị dâu cả phải thu hoạch hoa màu, lúa mì, hạt kê và thóc của hai nhà, vụ này đến vụ khác. Họ phải bận suốt hơn ba tháng, chắc tối nay không tới lúc trăng sáng treo cao thì không về được.
Cuối cùng chị dâu hai cũng ăn gà xong, lại đang không ngừng lải nhải ở bên cạnh.
Nhưng qua rất lâu, không nghe thấy giọng nói ở bên cạnh nữa.
Chiêu Đệ thoải mái ăn bánh bao hạt kê, còn chấm đường trắng cho mỗi chiếc bánh bao hạt kê trong lồng hấp, đó là để cho nhà cậu cả.
Mùi thơm của gà quay bị gió tối dịu dàng thổi đi, truyền tới bên cạnh, trẻ con luôn không nhịn được muốn đi ngửi, sau đó ăn bánh bao, giương mắt nghe tiếng động ở bên cạnh. Con bé thật sự cho rằng mợ hai sẽ gọi mình qua ăn gà nướng cơ, cho nên cứ chờ đợi.
Nhưng Trần Mỹ Lan trải qua đời trước, sớm biết anh hai và chị dâu hai không thể nào bảo mẹ con họ qua ăn gà. Thấy con gái thèm ăn đến mức đáng thương, bèn cười hỏi: “Chiêu Đệ, con cảm thấy thứ ngon nhất trên thế giới là gì?”
Chiêu Đệ không hề do dự mà bật thốt lên: “Bánh bao kẹp que cay và gà quay.”
Hôm nay Ngân Bảo ăn được hết thứ đó, đều là thứ con bé thèm nhất, thích nhất.
“Mẹ cảm thấy bánh trứng gà ngon hơn, hôm nào mẹ mua bánh trứng gà cho con, được không?” Trần Mỹ Lan nói.
Bánh trứng gà?
Đó là một loại bánh ngọt trộn lẫn bột mì, dầu thực vật và trứng gà, sau đó thêm rất nhiều đường trắng, đổ vào khuôn sắt, nướng trong lửa lớn dữ dội. Sau khi làm xong, bề ngoài giòn bên trong xốp.
Khi còn bé ở thành phố, Chiêu Đệ đã ăn rồi, quả thật là ngon hơn gà quay.
Chiêu Đệ nhất thời tràn đầy hy vọng về ngày mai, khuôn mặt nhỏ bé tươi cười như một đoán hoa: “Mẹ, con muốn ăn.”
Trần Mỹ Lan cũng cười, nhưng ánh mắt u ám, khoác chặt bờ vai của con gái: Đời trước tái hôn, ban đầu bởi vì nhà trai cũng có con, sợ đột ngột để chúng ở chung xảy ra mâu thuẫn, nên cô lựa chọn để Chiêu Đệ ở lại nhà mẹ.
Lúc sắp đi cô mua cho Chiêu Đệ một cân bánh trứng gà, sau đó nói với con bé, chờ ăn hết bánh trứng gà, mình sẽ tới đón con bé.
Chiêu Đệ không nỡ ăn một chiếc bánh trứng gà, ba tháng, cho đến khi cô tới đón con bé, tất cả bánh trứng gà đều được con bé hong khô đựng trong túi nhựa, ban ngày ra ngoài khoác trên vai, tối thì ôm trong lòng ngủ.
Dùng lời của con bé nói, ngày mẹ không có ở đây, bánh trứng gà chính là mùi vị của mẹ. Con bé không nỡ ăn, sợ sau khi ăn sẽ mất đi mùi của mẹ.
Đời này cho dù thế nào, cho dù đi đâu, chắc chắn cô không thể bỏ lại con bé nữa.
Nắng chiều xuống núi đã rất lâu, trăng sáng cũng phủ lên nhánh cây, bánh bao hạt kê trong lồng hấp lại được hâm nóng, nhưng đến bây giờ cả nhà anh cả vẫn chưa quay về.
Nói cho cùng anh hai ra mặt giúp cô nên mới bị nhà giàu mới nổi đánh, bây giờ nằm trên giường đất.
Anh cả và chị dâu cả phải thu hoạch hoa màu, lúa mì, hạt kê và thóc của hai nhà, vụ này đến vụ khác. Họ phải bận suốt hơn ba tháng, chắc tối nay không tới lúc trăng sáng treo cao thì không về được.
Cuối cùng chị dâu hai cũng ăn gà xong, lại đang không ngừng lải nhải ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.