[Thập Niên 80] Vợ Trước Của Nhà Giàu Nhất Trùng Sinh Rồi
Chương 33:
Hoán Nhược Quân
25/01/2024
Tiền mặt trong tay cộng lại có tám trăm tệ, đi lại trên con đường năm 90 đồ đẹp giá rẻ, Trần Mỹ Lan là một người giàu.
Đi về phía trước là sạp gà quay.
Tất cả đều là gà vườn chưa từng ăn thức ăn gia súc, cơ thể to béo, quay vòng trong nồi sắt, mùi thơm tràn ra. Nhưng nhìn thì nhiều người, người mua lại không nhiều.
Dù sao ở thời đại con người tiền lương bình quân không quá bốn năm trăm tệ, mọi người muốn cải thiện cuộc sống, càng nghiêng về phía mua thịt heo, chứ không phải mua gà. Trong thịt heo nhiều mỡ, vừa có thể xào thức ăn, còn có thể ăn riêng, cùng giá tiền, thịt heo có thể ăn ba bữa, thịt gà chỉ ăn một bữa là hết rồi.
Chiêu Đệ chần chờ đứng trước sạp gà quay, cổ họng Trần Mỹ Lan cũng tiết nước miếng.
“Ông chủ, một con gà bao nhiêu tiền?”
“Cô đang gọi tôi, cái gì là ông chủ, lại quá, một con tám tệ.” Ông chủ cười nói.
Năm tháng này vẫn gọi đồng chí, không gọi ông chủ.
“Cho tôi hai con.” Trần Mỹ Lan thoải mái nói.
Hai con gà quay?
Tay ông chủ sạp gà quay hơi run, đâm rồi khuấy, chọn ra hai con lớn nhất cho Trần Mỹ Lân. Trước tiên tỉ mỉ lau sạch, lấy thêm túi giấy dầu, thành thục bỏ vào giỏ trúc nhỏ của Trần Mỹ Lan.
Trần Mỹ Lan còn muốn mua cho hai người bộ đồ mới.
Sau khi cô về nhà mẹ, vốn dĩ mang rất nhiều quần áo, nhưng đều bị chị dâu hai lặng lẽ trộm đi, mặc hỏng nát rồi.
Đời trước tái hôn, cô mặc đồ chỉ có thể che mông, ở nhà Lữ Tĩnh Vũ rất nhiều năm đều không ngóc đầu lên được. Bây giờ tái hôn, cô phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Trong ấn tượng của cô, thập niên tám mươi chín mươi không có quần áo đẹp, nhưng sự thật không phải như vậy.
Năm tháng này kiểu dáng vải vóc muôn màu muôn vẻ, những loại vải chất lượng tốt của nhà máy quốc doanh tràn đầy thị trường, còn đồ đẹp giá rẻ.
Ở huyện thành như măng mọc sau cơn mưa, xuất hiện rất nhiều tiệm may, đều đối chiếu quần áo mà người mẫu ngôi sao của Hồng Kông mặc, tay nghề của vài thợ may không hề kém cạnh thương hiệu nổi tiếng tương lai.
Trần Mỹ Lan dạo mấy cửa hàng, chọn ra một chiếc sơ mi màu xanh màu tím nhạt, lại thêm một chiếc quần năm phân mát mẻ, phối lại với nhau, ngang hông phối thêm một cái dây da, đây chính là phong cách thịnh hành năm 2020.
“Mẹ thật xinh đẹp, con có thể mua bộ này không?” Chỉ sợ mẹ không mua, Chiêu Đệ lo lắng vô cùng.
Kết quả mẹ vung tay lên: “Tính hết đi, bộ này bao nhiêu tiền?”
Thợ may là một người phụ nữ trung niên, quan sát Trần Mỹ Lan từ trên xuống dưới rất lâu, đột nhiên đi ra ngoài, một lát sau lại về, tay cầm chiếc máy ảnh, tỏ ý Trần Mỹ Lan đừng động dậy, tách tách tách chụp mấy tấm hình, mới nói: “Tôi dùng hình của cô làm người mẫu, cô không phản đối chứ? Chưa có ai mặc đồ của tôi đẹp như vậy, tôi muốn treo trên tường cho người ta xem.”
“Tôi có thể thử thêm mấy bộ quần áo, để chị chụp thêm mấy tấm, bộ quần áo này tặng tôi được không?” Trần Mỹ Lan hiểu ra, bà chủ đang muốn cô làm người mẫu đây mà.
Vậy cô được phép mưu lợi cho mình mà.
Trần Mỹ Lan làm bà nội trợ cả đời lần đầu tiên kiếm tiền bên ngoài, cho nên vô cùng kích động.
“Được chứ, sao lại không được.” Thời đại vừa đổi mới, con người bây giờ đều vô cùng chất phác.
Bà chủ dứt khoát đóng cửa tiệm may, đặc biệt để Trần Mỹ Lan thay từng bộ đồ cho bà ấy chụp hình.
Đi về phía trước là sạp gà quay.
Tất cả đều là gà vườn chưa từng ăn thức ăn gia súc, cơ thể to béo, quay vòng trong nồi sắt, mùi thơm tràn ra. Nhưng nhìn thì nhiều người, người mua lại không nhiều.
Dù sao ở thời đại con người tiền lương bình quân không quá bốn năm trăm tệ, mọi người muốn cải thiện cuộc sống, càng nghiêng về phía mua thịt heo, chứ không phải mua gà. Trong thịt heo nhiều mỡ, vừa có thể xào thức ăn, còn có thể ăn riêng, cùng giá tiền, thịt heo có thể ăn ba bữa, thịt gà chỉ ăn một bữa là hết rồi.
Chiêu Đệ chần chờ đứng trước sạp gà quay, cổ họng Trần Mỹ Lan cũng tiết nước miếng.
“Ông chủ, một con gà bao nhiêu tiền?”
“Cô đang gọi tôi, cái gì là ông chủ, lại quá, một con tám tệ.” Ông chủ cười nói.
Năm tháng này vẫn gọi đồng chí, không gọi ông chủ.
“Cho tôi hai con.” Trần Mỹ Lan thoải mái nói.
Hai con gà quay?
Tay ông chủ sạp gà quay hơi run, đâm rồi khuấy, chọn ra hai con lớn nhất cho Trần Mỹ Lân. Trước tiên tỉ mỉ lau sạch, lấy thêm túi giấy dầu, thành thục bỏ vào giỏ trúc nhỏ của Trần Mỹ Lan.
Trần Mỹ Lan còn muốn mua cho hai người bộ đồ mới.
Sau khi cô về nhà mẹ, vốn dĩ mang rất nhiều quần áo, nhưng đều bị chị dâu hai lặng lẽ trộm đi, mặc hỏng nát rồi.
Đời trước tái hôn, cô mặc đồ chỉ có thể che mông, ở nhà Lữ Tĩnh Vũ rất nhiều năm đều không ngóc đầu lên được. Bây giờ tái hôn, cô phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Trong ấn tượng của cô, thập niên tám mươi chín mươi không có quần áo đẹp, nhưng sự thật không phải như vậy.
Năm tháng này kiểu dáng vải vóc muôn màu muôn vẻ, những loại vải chất lượng tốt của nhà máy quốc doanh tràn đầy thị trường, còn đồ đẹp giá rẻ.
Ở huyện thành như măng mọc sau cơn mưa, xuất hiện rất nhiều tiệm may, đều đối chiếu quần áo mà người mẫu ngôi sao của Hồng Kông mặc, tay nghề của vài thợ may không hề kém cạnh thương hiệu nổi tiếng tương lai.
Trần Mỹ Lan dạo mấy cửa hàng, chọn ra một chiếc sơ mi màu xanh màu tím nhạt, lại thêm một chiếc quần năm phân mát mẻ, phối lại với nhau, ngang hông phối thêm một cái dây da, đây chính là phong cách thịnh hành năm 2020.
“Mẹ thật xinh đẹp, con có thể mua bộ này không?” Chỉ sợ mẹ không mua, Chiêu Đệ lo lắng vô cùng.
Kết quả mẹ vung tay lên: “Tính hết đi, bộ này bao nhiêu tiền?”
Thợ may là một người phụ nữ trung niên, quan sát Trần Mỹ Lan từ trên xuống dưới rất lâu, đột nhiên đi ra ngoài, một lát sau lại về, tay cầm chiếc máy ảnh, tỏ ý Trần Mỹ Lan đừng động dậy, tách tách tách chụp mấy tấm hình, mới nói: “Tôi dùng hình của cô làm người mẫu, cô không phản đối chứ? Chưa có ai mặc đồ của tôi đẹp như vậy, tôi muốn treo trên tường cho người ta xem.”
“Tôi có thể thử thêm mấy bộ quần áo, để chị chụp thêm mấy tấm, bộ quần áo này tặng tôi được không?” Trần Mỹ Lan hiểu ra, bà chủ đang muốn cô làm người mẫu đây mà.
Vậy cô được phép mưu lợi cho mình mà.
Trần Mỹ Lan làm bà nội trợ cả đời lần đầu tiên kiếm tiền bên ngoài, cho nên vô cùng kích động.
“Được chứ, sao lại không được.” Thời đại vừa đổi mới, con người bây giờ đều vô cùng chất phác.
Bà chủ dứt khoát đóng cửa tiệm may, đặc biệt để Trần Mỹ Lan thay từng bộ đồ cho bà ấy chụp hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.