Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 35: Có Ý Đồ Khác (1)
Thập Nguyệt Bảo
03/08/2024
Editor: Tô Nhi
—---------------
Kim Phú vứt tờ báo xuống đất, tức giận đập tường.
Lý Cải Nga chạy tới nhặt tờ báo lên, chỉ thấy trên đó giới thiệu về họa sĩ Trần Diễn Đình, còn đăng thêm vài bức ảnh về tranh của ông.
"Chuyện này, Hoàng Uyển Thanh sống ở đây bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nghe nhắc đến chồng của bà ta, cũng chưa thấy bà ta giao du với ai, tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông, còn là một họa sĩ? Bà ta còn giấu chúng ta bao nhiêu chuyện nữa? Ông cũng thật là, ông biết sao không nói sớm. Bây giờ đưa tôi xem cũng chẳng được cái gì!"
"Tôi cũng mới phát hiện ra mấy hôm trước thôi. Tôi tình cờ thấy khi đọc báo." Kim Phú hạ thấp giọng, nói: "Bà không biết đâu, Trần Diễn Đình hồi đó là một tài tử nổi tiếng trong giới hội họa, trong chuyến lưu diễn ở nước ngoài vì lý do đặc biệt mà phải ở lại nước ngoài, thời điểm đó cực kỳ nhạy cảm, không ai dám nhắc đến ông ấy hay dính dáng đến ông ấy. Ngay cả người thân của ông ấy cũng muốn cắt đứt mọi liên hệ, nhiều bức tranh của ông ấy cũng bị đốt, sau này có tin tức nói rằng ông ấy gặp tai nạn qua đời ở nước ngoài, Hoàng Uyển Thanh đau buồn mà mang theo Trần Lục mới sinh đến Việt Châu sinh sống. Thời kỳ nhạy cảm vừa qua, tranh của Trần Diễn Đình liền được đưa đi triển lãm, vì trước đó đã đốt cháy rất nhiều nên tác phẩm còn lại không nhiều. Hoàng Uyển Thanh là vợ ông ấy, làm sao mà không có tranh của Trần Diễn Đình được?"
Ông ta thở dài nặng nề, nói: "Bà đúng là không biết nhẫn nhịn! Người ta chỉ dùng một mưu kế nhỏ mà bà đã mắc bẫy rồi! Hôm qua còn thông minh lắm mà, sao hôm nay lại khờ khạo thế này? Chuyện lớn như vậy mà bà cũng dò xét người ta, chẳng lẽ người ta lại không dò xét ngược lại bà sao? Thế là xong hết rồi! Nhà lớn cũng không còn hy vọng nữa!"
Lý Cải Nga càng nghe càng thấy không thoải mái, bây giờ bà ta không còn quan tâm đến chuyện có nhà lớn hay không nữa, vì bà ta phát hiện ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.
"Mấy chuyện này tôi chưa từng nghe qua, sao ông lại biết rõ ràng thế? Chuyện nhà bọn họ ông còn nhớ kỹ hơn cả chuyện nhà mình? Ông đang có ý đồ gì? Có phải ông đã quen biết Hoàng Uyển Thanh từ lâu rồi không?" Lý Cải Nga nắm cổ áo Kim Phú, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
"Hoàng Uyển Thanh nổi tiếng từ khi còn trẻ, ai mà không biết? Bà đừng có nói lung tung!" Kim Phú thấy ánh mắt vợ mình không đúng, vội vàng giải thích.
"Đúng vậy, Hoàng Uyển Thanh nổi tiếng, người thích bà ta nhiều như vậy, nhưng có mấy ai nắm rõ hoàn cảnh gia đình bà ta như ông? Tôi đã nói mà, nhà chúng ta vừa cũ vừa nhỏ, tiền thuê lại đắt, sao ông cứ muốn ở đây mãi, hóa ra đều có lý do cả, đúng không?"
"Có lý do gì chứ, bà đừng nói bậy, tôi làm tất cả là vì gia đình này!" Kim Phú bực bội nói.
"Vì gia đình này? Thật buồn cười, ông cũng dám nói câu đó! Chỉ cần Hoàng Uyển Thanh xuất hiện, ông không bỏ lỡ một buổi diễn nào, tôi chỉ nghĩ ông là người hâm mộ, yêu thích xem tuồng. Nhưng sau khi Trần Lục bị thương, ông chạy đôn chạy đáo để làm gì? Bà ta không hát nữa, mà ông cứ gọi cô ấy là 'giáo viên Hoàng' một cách nịnh nọt! Bây giờ lại muốn gả con gái cho Trần Lục - một người thực vật, ông đang có âm mưu gì, phải chăng ông nghĩ khi con gái vào nhà đó, ông cũng có thể gần gũi với Hoàng Uyển Thanh? Đến lúc đó ông sẽ đuổi tôi đi, đúng không?"
—---------------
Kim Phú vứt tờ báo xuống đất, tức giận đập tường.
Lý Cải Nga chạy tới nhặt tờ báo lên, chỉ thấy trên đó giới thiệu về họa sĩ Trần Diễn Đình, còn đăng thêm vài bức ảnh về tranh của ông.
"Chuyện này, Hoàng Uyển Thanh sống ở đây bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nghe nhắc đến chồng của bà ta, cũng chưa thấy bà ta giao du với ai, tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông, còn là một họa sĩ? Bà ta còn giấu chúng ta bao nhiêu chuyện nữa? Ông cũng thật là, ông biết sao không nói sớm. Bây giờ đưa tôi xem cũng chẳng được cái gì!"
"Tôi cũng mới phát hiện ra mấy hôm trước thôi. Tôi tình cờ thấy khi đọc báo." Kim Phú hạ thấp giọng, nói: "Bà không biết đâu, Trần Diễn Đình hồi đó là một tài tử nổi tiếng trong giới hội họa, trong chuyến lưu diễn ở nước ngoài vì lý do đặc biệt mà phải ở lại nước ngoài, thời điểm đó cực kỳ nhạy cảm, không ai dám nhắc đến ông ấy hay dính dáng đến ông ấy. Ngay cả người thân của ông ấy cũng muốn cắt đứt mọi liên hệ, nhiều bức tranh của ông ấy cũng bị đốt, sau này có tin tức nói rằng ông ấy gặp tai nạn qua đời ở nước ngoài, Hoàng Uyển Thanh đau buồn mà mang theo Trần Lục mới sinh đến Việt Châu sinh sống. Thời kỳ nhạy cảm vừa qua, tranh của Trần Diễn Đình liền được đưa đi triển lãm, vì trước đó đã đốt cháy rất nhiều nên tác phẩm còn lại không nhiều. Hoàng Uyển Thanh là vợ ông ấy, làm sao mà không có tranh của Trần Diễn Đình được?"
Ông ta thở dài nặng nề, nói: "Bà đúng là không biết nhẫn nhịn! Người ta chỉ dùng một mưu kế nhỏ mà bà đã mắc bẫy rồi! Hôm qua còn thông minh lắm mà, sao hôm nay lại khờ khạo thế này? Chuyện lớn như vậy mà bà cũng dò xét người ta, chẳng lẽ người ta lại không dò xét ngược lại bà sao? Thế là xong hết rồi! Nhà lớn cũng không còn hy vọng nữa!"
Lý Cải Nga càng nghe càng thấy không thoải mái, bây giờ bà ta không còn quan tâm đến chuyện có nhà lớn hay không nữa, vì bà ta phát hiện ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.
"Mấy chuyện này tôi chưa từng nghe qua, sao ông lại biết rõ ràng thế? Chuyện nhà bọn họ ông còn nhớ kỹ hơn cả chuyện nhà mình? Ông đang có ý đồ gì? Có phải ông đã quen biết Hoàng Uyển Thanh từ lâu rồi không?" Lý Cải Nga nắm cổ áo Kim Phú, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
"Hoàng Uyển Thanh nổi tiếng từ khi còn trẻ, ai mà không biết? Bà đừng có nói lung tung!" Kim Phú thấy ánh mắt vợ mình không đúng, vội vàng giải thích.
"Đúng vậy, Hoàng Uyển Thanh nổi tiếng, người thích bà ta nhiều như vậy, nhưng có mấy ai nắm rõ hoàn cảnh gia đình bà ta như ông? Tôi đã nói mà, nhà chúng ta vừa cũ vừa nhỏ, tiền thuê lại đắt, sao ông cứ muốn ở đây mãi, hóa ra đều có lý do cả, đúng không?"
"Có lý do gì chứ, bà đừng nói bậy, tôi làm tất cả là vì gia đình này!" Kim Phú bực bội nói.
"Vì gia đình này? Thật buồn cười, ông cũng dám nói câu đó! Chỉ cần Hoàng Uyển Thanh xuất hiện, ông không bỏ lỡ một buổi diễn nào, tôi chỉ nghĩ ông là người hâm mộ, yêu thích xem tuồng. Nhưng sau khi Trần Lục bị thương, ông chạy đôn chạy đáo để làm gì? Bà ta không hát nữa, mà ông cứ gọi cô ấy là 'giáo viên Hoàng' một cách nịnh nọt! Bây giờ lại muốn gả con gái cho Trần Lục - một người thực vật, ông đang có âm mưu gì, phải chăng ông nghĩ khi con gái vào nhà đó, ông cũng có thể gần gũi với Hoàng Uyển Thanh? Đến lúc đó ông sẽ đuổi tôi đi, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.