Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 19: Đuổi Đi
Thập Nguyệt Bảo
23/07/2024
Editor: Tô Nhi
—-------------------
Nghĩ đến cảnh con trai mình còn nằm bất động trên giường, cảm xúc của Hoàng Uyển Thanh có chút mất kiểm soát, "Trời ơi là trời, sao tôi lại để con cái của tên khốn nạn Lương Kiến Quốc ở nhà mình! Tôi đã làm cái gì đây? Cút, cút hết đi, ba người ngay lập tức cút ra nhà tôi!" Bà túm lấy cái chổi, đập vào ba mẹ con bọn họ như thể ba mẹ con là vi khuẩn gì đó rất khủng khiếp.
Dương Lệ Quyên không biết tại sao Hoàng Uyển Thanh đột nhiên mất kiểm soát như vậy, nhưng cô chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lương Kiến Quốc. Cô một tay bảo vệ hai đứa nhỏ, một tay giữ chặt cái chổi, nói lớn: "Dì ơi, dì dừng lại đi, chúng cháu sẽ đi ngay! Lương Kiến Quốc là Lương Kiến Quốc, anh ta đúng là tên khốn nạn, nhưng chúng cháu không phải! Dì đừng đánh đồng bọn cháu với anh ta."
"Ni Ni, con đưa Hổ Tử ra ngoài chờ mẹ. Mẹ thu dọn xong chúng ta sẽ đi ngay!" Dương Lệ Quyên nói xong liền đi về căn phòng ở phía tây để thu dọn đồ đạc.
Hoàng Uyển Thanh đuổi theo cô đi vào phòng, kích động nói, "Cô có biết Lương Kiến Quốc đã làm gì với con trai tôi không? Cậu ta là kẻ vong ơn bội nghĩa! Con trai tôi vì cứu cậu ta mà bị thương, trở thành người thực vật, còn cậu ta thì sao? Cậu ta như thể không có chuyện gì, còn nhận được khen thưởng, được thăng chức. Cậu ta còn không biết xấu hổ mà cặp kè với vợ chưa cưới của con trai tôi! Cô nói xem tôi có nên hận không? Ba người là người nhà của cậu ta, tôi bị mù nên mới để ba người vào nhà tôi ở, thật kinh tởm! Kinh tởm cực kỳ!"
Dương Lệ Quyên không phản bác, cô chỉ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trong lòng con không quên chửi Lương Kiến Quốc tám ngàn lần. Tên khốn nạn, anh ta gây chuyện, lại để ba mẹ con cô phải chịu đựng!
Sau khi thu dọn xong, cô không nói gì, chỉ im lặng đi ra ngoài, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Không ngờ Hoàng Uyển Thanh lại không để cô đi, tiếp tục kéo cô lại.
"Kinh tởm—"
Hoàng Uyển Thanh còn chưa nói hết câu, bà đã cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, bà không thở được, tay chân co rút rồi ngã khuỵu xuống đất.
Dương Lệ Quyên giật mình, cô vội vàng bỏ túi đồ, nhanh chóng lục tìm thuốc trong túi áo của Hoàng Uyển Thanh, nhưng không thấy thuốc. Cô vội vàng chạy vào phòng ở phía đông để tìm thuốc cho bà. Vừa vào phòng cô đã thấy người đàn ông nằm trên giường, nhưng cô không có thời gian để nhìn kỹ, cô vội vàng nhìn xung quanh, thấy trên bàn trang điểm có một lọ thuốc trắng, liền lập tức cầm ra để cho Hoàng Uyển Thanh kịp thời uống thuốc.
Một hồi lâu, Hoàng Uyển Thanh mới từ từ hồi phục, bà vẫn nắm chặt tay Dương Lệ Quyên, nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Dương Lệ Quyên không giãy ra, tay kia nhẹ nhàng vỗ về, trấn an, "Dì ơi, cháu rất hiểu cảm xúc của dì. Thật sự, đừng nói là dì đến cả cháu cũng muốn lột da anh ta! Chúng cháu cũng giống như dì, đều là nạn nhân. Theo như những lời dì nói, chắc chắn dì có quen Lương Kiến Quốc. Nếu anh ta từng nói hay thừa nhận ba mẹ con cháu thì sao dì lại không biết sự tồn tại của bọn cháu? Nói thẳng ra, cháu cũng chỉ là bước đệm của anh ta, cháu làm lụng cực khổ, dành dụm tiền cho anh ta đi học đại học, ở nhà nuôi dạy con cái, nhưng cuối cùng cháu chẳng là gì cả. Anh ta đến cả con ruột của mình còn không thừa nhận thì làm sao có thể thừa nhận người ngoài là cháu? Kết quả là ba mẹ con cháu bị đuổi ra khỏi nhà. Vì vậy, dì đừng tức giận với bọn cháu, ba mẹ con cháu đi ngay đây ạ. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe, con trai dì vẫn cần dì mà!"
Hoàng Uyển Thanh nức nở thành tiếng, bà từ từ buông tay cô ra. Dương Lệ Quyên đặt chai thuốc vào tay bà, "Dì ơi, dì giữ gìn sức khỏe nhé. Cháu đi đây!"
Hoàng Uyển Thanh đột nhiên lại nắm lấy tay cô, "Đừng, đừng đi."
Dương Lệ Quyên dìu bà vào trong nhà ngồi xuống, bệnh hen suyễn của bà rất sợ khí lạnh, hễ lạnh là bệnh tái phát, hơn nữa bệnh này còn rất nguy hiểm.
"Nếu dì nhìn thấy ba mẹ con cháu thì sẽ không tránh khỏi nghĩ đến Lương Kiến Quốc. Dì không thấy ba mẹ con cháu nữa thì tốt hơn. Tâm trạng tốt sẽ có lợi cho sức khỏe của dì" Dương Lệ Quyên chân thành nói.
—-------------------
Nghĩ đến cảnh con trai mình còn nằm bất động trên giường, cảm xúc của Hoàng Uyển Thanh có chút mất kiểm soát, "Trời ơi là trời, sao tôi lại để con cái của tên khốn nạn Lương Kiến Quốc ở nhà mình! Tôi đã làm cái gì đây? Cút, cút hết đi, ba người ngay lập tức cút ra nhà tôi!" Bà túm lấy cái chổi, đập vào ba mẹ con bọn họ như thể ba mẹ con là vi khuẩn gì đó rất khủng khiếp.
Dương Lệ Quyên không biết tại sao Hoàng Uyển Thanh đột nhiên mất kiểm soát như vậy, nhưng cô chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lương Kiến Quốc. Cô một tay bảo vệ hai đứa nhỏ, một tay giữ chặt cái chổi, nói lớn: "Dì ơi, dì dừng lại đi, chúng cháu sẽ đi ngay! Lương Kiến Quốc là Lương Kiến Quốc, anh ta đúng là tên khốn nạn, nhưng chúng cháu không phải! Dì đừng đánh đồng bọn cháu với anh ta."
"Ni Ni, con đưa Hổ Tử ra ngoài chờ mẹ. Mẹ thu dọn xong chúng ta sẽ đi ngay!" Dương Lệ Quyên nói xong liền đi về căn phòng ở phía tây để thu dọn đồ đạc.
Hoàng Uyển Thanh đuổi theo cô đi vào phòng, kích động nói, "Cô có biết Lương Kiến Quốc đã làm gì với con trai tôi không? Cậu ta là kẻ vong ơn bội nghĩa! Con trai tôi vì cứu cậu ta mà bị thương, trở thành người thực vật, còn cậu ta thì sao? Cậu ta như thể không có chuyện gì, còn nhận được khen thưởng, được thăng chức. Cậu ta còn không biết xấu hổ mà cặp kè với vợ chưa cưới của con trai tôi! Cô nói xem tôi có nên hận không? Ba người là người nhà của cậu ta, tôi bị mù nên mới để ba người vào nhà tôi ở, thật kinh tởm! Kinh tởm cực kỳ!"
Dương Lệ Quyên không phản bác, cô chỉ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trong lòng con không quên chửi Lương Kiến Quốc tám ngàn lần. Tên khốn nạn, anh ta gây chuyện, lại để ba mẹ con cô phải chịu đựng!
Sau khi thu dọn xong, cô không nói gì, chỉ im lặng đi ra ngoài, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Không ngờ Hoàng Uyển Thanh lại không để cô đi, tiếp tục kéo cô lại.
"Kinh tởm—"
Hoàng Uyển Thanh còn chưa nói hết câu, bà đã cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, bà không thở được, tay chân co rút rồi ngã khuỵu xuống đất.
Dương Lệ Quyên giật mình, cô vội vàng bỏ túi đồ, nhanh chóng lục tìm thuốc trong túi áo của Hoàng Uyển Thanh, nhưng không thấy thuốc. Cô vội vàng chạy vào phòng ở phía đông để tìm thuốc cho bà. Vừa vào phòng cô đã thấy người đàn ông nằm trên giường, nhưng cô không có thời gian để nhìn kỹ, cô vội vàng nhìn xung quanh, thấy trên bàn trang điểm có một lọ thuốc trắng, liền lập tức cầm ra để cho Hoàng Uyển Thanh kịp thời uống thuốc.
Một hồi lâu, Hoàng Uyển Thanh mới từ từ hồi phục, bà vẫn nắm chặt tay Dương Lệ Quyên, nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Dương Lệ Quyên không giãy ra, tay kia nhẹ nhàng vỗ về, trấn an, "Dì ơi, cháu rất hiểu cảm xúc của dì. Thật sự, đừng nói là dì đến cả cháu cũng muốn lột da anh ta! Chúng cháu cũng giống như dì, đều là nạn nhân. Theo như những lời dì nói, chắc chắn dì có quen Lương Kiến Quốc. Nếu anh ta từng nói hay thừa nhận ba mẹ con cháu thì sao dì lại không biết sự tồn tại của bọn cháu? Nói thẳng ra, cháu cũng chỉ là bước đệm của anh ta, cháu làm lụng cực khổ, dành dụm tiền cho anh ta đi học đại học, ở nhà nuôi dạy con cái, nhưng cuối cùng cháu chẳng là gì cả. Anh ta đến cả con ruột của mình còn không thừa nhận thì làm sao có thể thừa nhận người ngoài là cháu? Kết quả là ba mẹ con cháu bị đuổi ra khỏi nhà. Vì vậy, dì đừng tức giận với bọn cháu, ba mẹ con cháu đi ngay đây ạ. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe, con trai dì vẫn cần dì mà!"
Hoàng Uyển Thanh nức nở thành tiếng, bà từ từ buông tay cô ra. Dương Lệ Quyên đặt chai thuốc vào tay bà, "Dì ơi, dì giữ gìn sức khỏe nhé. Cháu đi đây!"
Hoàng Uyển Thanh đột nhiên lại nắm lấy tay cô, "Đừng, đừng đi."
Dương Lệ Quyên dìu bà vào trong nhà ngồi xuống, bệnh hen suyễn của bà rất sợ khí lạnh, hễ lạnh là bệnh tái phát, hơn nữa bệnh này còn rất nguy hiểm.
"Nếu dì nhìn thấy ba mẹ con cháu thì sẽ không tránh khỏi nghĩ đến Lương Kiến Quốc. Dì không thấy ba mẹ con cháu nữa thì tốt hơn. Tâm trạng tốt sẽ có lợi cho sức khỏe của dì" Dương Lệ Quyên chân thành nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.