Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 46: Sau Này Tự Mà Lo Liệu
Thập Nguyệt Bảo
07/08/2024
Editor: Tô Nhi
—---------------
“Con nói vậy là sao? Hai người họ phạm lỗi là vì ai, chẳng phải vì con sao? Con bị người ta đánh, mẹ con lo lắng đến không ngủ được cả đêm, sợ con bị trả thù. Nghe nói Lệ Quyên vẫn ở trong thành phố, hai người họ mới nghĩ là do cô ta làm chuyện này nên mới đi tìm cô ta. Dù có phạm lỗi, đó cũng là tình có lý. Đó là mẹ và em ruột con, lẽ nào vì tương lai mà con không cần mẹ nữa? Con hối hận cái gì, ba mới là người hối hận! Nếu biết con là đứa vô ơn bạc nghĩa như vậy, lúc trước không nên sinh ra con! Hễ làm cái gì con cũng nói hối hận khi đưa chúng ta vào thành phố, nếu không có khả năng thì lúc đó con đừng nói đưa nhà mình lên đây! Nếu biết trước như vậy thì con đừng có làm!”
“Hừ, giờ ba mới hiểu, con đưa chúng ta vào thành phố chỉ để khoe mẽ mình giỏi giang, chứ không phải thực tâm hiếu thuận. Con không muốn xin lỗi, vậy thì ba đi! Đợi mẹ và em con ra tù, chúng ta về quê, không gây phiền phức cho con nữa. Con sau này tự mà lo liệu đi!”
Ba Lương nói xong không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng.
“Ba, ba ——” Lương Kiến Quốc vừa gọi vừa đuổi theo.
Lương Kiến Quốc biết đường, hai người nhanh chóng mang quà đến trước cửa nhà họ Trần.
“Đây là nhà của đồng nghiệp bị thương của con sao?” ba Lương ngạc nhiên nhìn, “Ngôi nhà này thật hoành tráng.”
Lương Kiến Quốc im lặng, không biết phải làm sao để vào cửa, anh thật sợ gặp Trần Lục.
“Đi thôi?” ba Lương đi hai bước thấy Lương Kiến Quốc vẫn đứng đó, liền gọi một tiếng.
Lương Kiến Quốc nhăn mày, nói: “Cô giáo Hoàng chắc không muốn gặp con, vào cũng bị đuổi ra thôi!”
“Được rồi, được rồi, con đợi ở đây, ba vào.” ba Lương thấy con trai do dự, liền cầm hộp quà lên gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nghe nói ông ta là ba của Lương Kiến Quốc, đến để xin lỗi, Hoàng Uyển Thanh không chút khách khí đuổi ông ta ra ngoài.
“Cô giáo Hoàng, tôi không có ý gì khác, chỉ là đến để xin lỗi.” ba Lương khom lưng, cười nịnh nọt.
“Không cần. Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần luật pháp làm gì?” Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng nói.
Ánh mắt lướt qua Lương Kiến Quốc đang cúi đầu im lặng đứng trước cửa, thấy tóc anh ta rối bời, trên mặt một vết xanh vết tím, hoàn toàn không còn phong độ thường ngày, mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, xem ra bị đánh không nhẹ.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh ta, bà cảm thấy dễ chịu hơn một chút, khóe miệng nở nụ cười, chế giễu: “Phó chủ nhiệm Lương luôn bận rộn công việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi đứng trước cửa nhà tôi? Đúng rồi, tôi còn chưa chúc mừng anh và Triệu Đan Ni trăm năm hạnh phúc nhỉ?”
Lương Kiến Quốc chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, mặt mày đỏ gay, ngượng ngùng nói: “Cô giáo Hoàng.”
Hoàng Uyển Thanh cười khẩy, nói: “Không dám nhận. Anh bây giờ có thân phận, địa vị, sự nghiệp thành đạt, xuôi gió xuôi nước, loại người khốn khổ như tôi đâu xứng đáng để anh gọi một tiếng cô giáo! Tôi còn phải học hỏi anh, học cách anh vong ơn bội nghĩa, làm sao cướp được vị hôn thê của anh em tốt!”
Ba Lương nghe mà ngơ ngác, sao những chuyện này, con trai chưa bao giờ kể? Nó chỉ nói bạn gái hiện tại là ngôi sao sáng của đoàn kịch, không nói là cướp của người khác! Huống chi con trai ông từ nhỏ đã thật thà, sao có thể làm chuyện này?
“Cô giáo Hoàng, lời này là sao? Con trai tôi tôi hiểu rõ nhất, chắc chắn không làm chuyện đó! Đây không phải là việc con người làm! Chúng tôi đến không vì điều gì khác, chỉ muốn xin cô tha cho vợ và con gái tôi, chúng tôi chỉ là những nông dân thật thà, không có mưu mô gì. Cô rộng lòng, tha cho họ đi!”
“Xem ra ông khá hiểu con trai mình, biết rằng nó làm những chuyện không phải là người làm! Còn thật thà, đừng sỉ nhục từ đó! Thật thà sao lại xông vào nhà người khác? Tôi thấy họ rất ngông cuồng! Làm sai thì phải trả giá, nếu xin lỗi mà được tha thứ, cần luật pháp làm gì? Các người đừng lãng phí thời gian ở đây, để dành thời gian đó mà mang cơm cho họ đi!”
—---------------
“Con nói vậy là sao? Hai người họ phạm lỗi là vì ai, chẳng phải vì con sao? Con bị người ta đánh, mẹ con lo lắng đến không ngủ được cả đêm, sợ con bị trả thù. Nghe nói Lệ Quyên vẫn ở trong thành phố, hai người họ mới nghĩ là do cô ta làm chuyện này nên mới đi tìm cô ta. Dù có phạm lỗi, đó cũng là tình có lý. Đó là mẹ và em ruột con, lẽ nào vì tương lai mà con không cần mẹ nữa? Con hối hận cái gì, ba mới là người hối hận! Nếu biết con là đứa vô ơn bạc nghĩa như vậy, lúc trước không nên sinh ra con! Hễ làm cái gì con cũng nói hối hận khi đưa chúng ta vào thành phố, nếu không có khả năng thì lúc đó con đừng nói đưa nhà mình lên đây! Nếu biết trước như vậy thì con đừng có làm!”
“Hừ, giờ ba mới hiểu, con đưa chúng ta vào thành phố chỉ để khoe mẽ mình giỏi giang, chứ không phải thực tâm hiếu thuận. Con không muốn xin lỗi, vậy thì ba đi! Đợi mẹ và em con ra tù, chúng ta về quê, không gây phiền phức cho con nữa. Con sau này tự mà lo liệu đi!”
Ba Lương nói xong không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng.
“Ba, ba ——” Lương Kiến Quốc vừa gọi vừa đuổi theo.
Lương Kiến Quốc biết đường, hai người nhanh chóng mang quà đến trước cửa nhà họ Trần.
“Đây là nhà của đồng nghiệp bị thương của con sao?” ba Lương ngạc nhiên nhìn, “Ngôi nhà này thật hoành tráng.”
Lương Kiến Quốc im lặng, không biết phải làm sao để vào cửa, anh thật sợ gặp Trần Lục.
“Đi thôi?” ba Lương đi hai bước thấy Lương Kiến Quốc vẫn đứng đó, liền gọi một tiếng.
Lương Kiến Quốc nhăn mày, nói: “Cô giáo Hoàng chắc không muốn gặp con, vào cũng bị đuổi ra thôi!”
“Được rồi, được rồi, con đợi ở đây, ba vào.” ba Lương thấy con trai do dự, liền cầm hộp quà lên gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nghe nói ông ta là ba của Lương Kiến Quốc, đến để xin lỗi, Hoàng Uyển Thanh không chút khách khí đuổi ông ta ra ngoài.
“Cô giáo Hoàng, tôi không có ý gì khác, chỉ là đến để xin lỗi.” ba Lương khom lưng, cười nịnh nọt.
“Không cần. Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần luật pháp làm gì?” Hoàng Uyển Thanh lạnh lùng nói.
Ánh mắt lướt qua Lương Kiến Quốc đang cúi đầu im lặng đứng trước cửa, thấy tóc anh ta rối bời, trên mặt một vết xanh vết tím, hoàn toàn không còn phong độ thường ngày, mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, xem ra bị đánh không nhẹ.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh ta, bà cảm thấy dễ chịu hơn một chút, khóe miệng nở nụ cười, chế giễu: “Phó chủ nhiệm Lương luôn bận rộn công việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi đứng trước cửa nhà tôi? Đúng rồi, tôi còn chưa chúc mừng anh và Triệu Đan Ni trăm năm hạnh phúc nhỉ?”
Lương Kiến Quốc chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, mặt mày đỏ gay, ngượng ngùng nói: “Cô giáo Hoàng.”
Hoàng Uyển Thanh cười khẩy, nói: “Không dám nhận. Anh bây giờ có thân phận, địa vị, sự nghiệp thành đạt, xuôi gió xuôi nước, loại người khốn khổ như tôi đâu xứng đáng để anh gọi một tiếng cô giáo! Tôi còn phải học hỏi anh, học cách anh vong ơn bội nghĩa, làm sao cướp được vị hôn thê của anh em tốt!”
Ba Lương nghe mà ngơ ngác, sao những chuyện này, con trai chưa bao giờ kể? Nó chỉ nói bạn gái hiện tại là ngôi sao sáng của đoàn kịch, không nói là cướp của người khác! Huống chi con trai ông từ nhỏ đã thật thà, sao có thể làm chuyện này?
“Cô giáo Hoàng, lời này là sao? Con trai tôi tôi hiểu rõ nhất, chắc chắn không làm chuyện đó! Đây không phải là việc con người làm! Chúng tôi đến không vì điều gì khác, chỉ muốn xin cô tha cho vợ và con gái tôi, chúng tôi chỉ là những nông dân thật thà, không có mưu mô gì. Cô rộng lòng, tha cho họ đi!”
“Xem ra ông khá hiểu con trai mình, biết rằng nó làm những chuyện không phải là người làm! Còn thật thà, đừng sỉ nhục từ đó! Thật thà sao lại xông vào nhà người khác? Tôi thấy họ rất ngông cuồng! Làm sai thì phải trả giá, nếu xin lỗi mà được tha thứ, cần luật pháp làm gì? Các người đừng lãng phí thời gian ở đây, để dành thời gian đó mà mang cơm cho họ đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.