Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Chương 29: Tiêu Chuẩn Kép (1)
Thập Nguyệt Bảo
30/07/2024
Editor: Tô Nhi
—------------------
Kim Phú phân tích không sai, quả thực, Hoàng Uyển Thanh nghe xong lời của Kim Chi cũng có suy nghĩ này. Bà không thể không cân nhắc việc này, đừng nói đến chuyện tuổi tác ngày càng lớn, chỉ riêng tình trạng sức khỏe hiện tại của bà, không biết khi nào sẽ ngã xuống, đến lúc đó con trai không có người đáng tin cậy bên cạnh, e rằng sống sót cũng là điều xa vời.
Bà không ngốc, bà đương nhiên nhìn ra Kim Chi thích Trần Lục. Nhưng chỉ dựa vào tình cảm thì một người bình thường sẽ tình nguyện chăm sóc một người thực vật không ý thức được bao lâu?
Ngày qua ngày, chỉ có mớm ăn qua ống, lật người, mát xa, đi vệ sinh, những việc này đều là việc vất vả lại còn nhàm chán, tình cảm nhiều đến đâu e rằng cũng sẽ bị mài mòn hết mà thôi. Chẳng lẽ Đan Ni không có cảm tình với Trần Lục sao? Hai đứa nó thậm chí đã đến bước bàn chuyện hôn nhân, không phải cuối cùng vẫn rời đi sao?
Bà tự cười chế nhạo, ngoài bà là mẹ, còn ai có thể sẵn lòng hàng ngày dọn phân, dọn nước tiểu cho Trần Lục chứ? Không có đâu, tuyệt đối không có!
"Dì Hoàng, cháu vào được không?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Dương Lệ Quyên.
Hoàng Uyển Thanh thu hồi suy nghĩ của mình, bình thản nói: "Vào đi."
Dương Lệ Quyên bưng bữa sáng đã làm xong đặt lên bàn, nói rõ ý định, "Cảm ơn dì đã cho cháu dùng bếp, cháu làm bữa sáng, sẵn mang đến cho dì một phần."
Hoàng Uyển Thanh nhìn một cái, một cái bánh trứng, một đĩa nhỏ dưa chuột trộn, một bát cháo kê, tuy đơn giản, không qua loa nhưng lại đủ dinh dưỡng. Không giống như những món Kim Chi mang tới, hoặc là ớt, hoặc là dưa muối, vị nặng mà không có dinh dưỡng. Cùng là mang đồ ăn qua nhưng bà nghiêng về mấy món Dương Lệ Quyên làm hơn.
Hơn nữa, đứa trẻ này không kiêu ngạo không khúm núm, nói chuyện đâu đó rõ ràng, không nịnh nọt, điều này càng khiến Hoàng Uyển Thanh thay đổi không ít cách nhìn về cô.
"Lệ Quyên, cháu lại đây ngồi." Hoàng Uyển Thanh vẫy tay để cô ngồi bên cạnh mình, sau đó nếm thử món ăn, khá hợp khẩu vị của mình, khá thanh đạm. Bà vì hát tuồng phải bảo vệ cổ họng, nên luôn ăn rất thanh đạm. Bây giờ tuy không lên sân khấu nữa, nhưng thói quen này không thay đổi được.
Tuy chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng cũng có thể nhìn ra cách sống của một người. Tuy cô đến từ nông thôn, nhưng phong cách hành xử lại rất đàng hoàng, khiến người ta nhìn vào rất thoải mái.
Bà từ từ khuấy cháo, hỏi: "Cháu và Lương Kiến Quốc có mấy đứa con?"
"Chỉ hai đứa này."
Hoàng Uyển Thanh ngạc nhiên một chút, không thể tin được: "Con đều theo cháu? Ba mẹ ly hôn không phải nên mỗi người nuôi một đứa sao? Hơn nữa người nông thôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng, lẽ nào cậu ta không muốn con trai mình? Bố mẹ cậu ta cũng đồng ý sao?"
Dương Lệ Quyên cười khẩy một tiếng, nói: "Anh ta đâu phải không sinh được nữa, sau này có nhiều con cái, sao lại để ý hai đứa bé này? Hơn nữa cả nhà bọn họ mơ ước anh ta trở thành nhân vật quyền cao chức trọng, sự tồn tại của ba mẹ con cháu sẽ là vết nhơ của anh ta, anh ta chỉ hận nhanh chóng đuổi được mẹ con bọn cháu, làm sao anh ta lại để hai đứa nhỏ bên cạnh cho người ta chê cười? Bọn cháu cũng đã từng chết một lần, bây giờ chỉ muốn sống tốt, sống cho bản thân, không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa."
"Đã từng chết một lần, câu này có ý gì?"
"Cháu đã mang hai đứa nhỏ nhảy sông, muốn thông qua cái chết của ba mẹ con trừng phạt cả nhà họ. Bây giờ ngẫm lại, đúng thật là ngu ngốc, bọn họ căn bản không có tim, làm sao mà hối hận đau buồn được. Nếu ba mẹ con cháu chết thật, chắc nhà bọn họ còn vui mừng ăn mừng, rốt cuộc thoát khỏi ba gánh nặng. Cháu sẽ không để bọn họ được như nguyện ý, cháu không chỉ muốn sống, mà còn muốn sống tốt hơn nhà bọn họ!"
Hoàng Uyển Thanh nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, thở dài nói: "Nói thì nói vậy, nhưng một người phụ nữ nuôi hai đứa con không phải là chuyện dễ dàng. Dù cậu ta có muốn nhận con hay không, đó cũng là con của cậu ta, cháu nên để cậu ta nuôi. Cháu mang hai đứa nhỏ theo bên mình chịu khổ còn cậu ta lại sống thoải mái như thế, sao có chuyện dễ dàng như vậy được? Cháu nên để cho cậu ta nuôi bọn nhỏ, để cậu ta biết thế nào là khổ, để cho cuộc sống cậu ta bớt dễ dàng, sao để cậu ta sống thoải mái được, điều này có công bằng với cháu không?"
Nói đến cuối, bà nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc con trai mình vì cứu kẻ vô ơn mà trở thành như bây giờ, bà chỉ muốn tự mình trả thù Lương Kiến Quốc, nếu có thể bà muốn khiến cho Lương Kiến Quốc sống không bằng chết, như vậy lòng bà cũng thoải mái hơn chút.
—------------------
Kim Phú phân tích không sai, quả thực, Hoàng Uyển Thanh nghe xong lời của Kim Chi cũng có suy nghĩ này. Bà không thể không cân nhắc việc này, đừng nói đến chuyện tuổi tác ngày càng lớn, chỉ riêng tình trạng sức khỏe hiện tại của bà, không biết khi nào sẽ ngã xuống, đến lúc đó con trai không có người đáng tin cậy bên cạnh, e rằng sống sót cũng là điều xa vời.
Bà không ngốc, bà đương nhiên nhìn ra Kim Chi thích Trần Lục. Nhưng chỉ dựa vào tình cảm thì một người bình thường sẽ tình nguyện chăm sóc một người thực vật không ý thức được bao lâu?
Ngày qua ngày, chỉ có mớm ăn qua ống, lật người, mát xa, đi vệ sinh, những việc này đều là việc vất vả lại còn nhàm chán, tình cảm nhiều đến đâu e rằng cũng sẽ bị mài mòn hết mà thôi. Chẳng lẽ Đan Ni không có cảm tình với Trần Lục sao? Hai đứa nó thậm chí đã đến bước bàn chuyện hôn nhân, không phải cuối cùng vẫn rời đi sao?
Bà tự cười chế nhạo, ngoài bà là mẹ, còn ai có thể sẵn lòng hàng ngày dọn phân, dọn nước tiểu cho Trần Lục chứ? Không có đâu, tuyệt đối không có!
"Dì Hoàng, cháu vào được không?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Dương Lệ Quyên.
Hoàng Uyển Thanh thu hồi suy nghĩ của mình, bình thản nói: "Vào đi."
Dương Lệ Quyên bưng bữa sáng đã làm xong đặt lên bàn, nói rõ ý định, "Cảm ơn dì đã cho cháu dùng bếp, cháu làm bữa sáng, sẵn mang đến cho dì một phần."
Hoàng Uyển Thanh nhìn một cái, một cái bánh trứng, một đĩa nhỏ dưa chuột trộn, một bát cháo kê, tuy đơn giản, không qua loa nhưng lại đủ dinh dưỡng. Không giống như những món Kim Chi mang tới, hoặc là ớt, hoặc là dưa muối, vị nặng mà không có dinh dưỡng. Cùng là mang đồ ăn qua nhưng bà nghiêng về mấy món Dương Lệ Quyên làm hơn.
Hơn nữa, đứa trẻ này không kiêu ngạo không khúm núm, nói chuyện đâu đó rõ ràng, không nịnh nọt, điều này càng khiến Hoàng Uyển Thanh thay đổi không ít cách nhìn về cô.
"Lệ Quyên, cháu lại đây ngồi." Hoàng Uyển Thanh vẫy tay để cô ngồi bên cạnh mình, sau đó nếm thử món ăn, khá hợp khẩu vị của mình, khá thanh đạm. Bà vì hát tuồng phải bảo vệ cổ họng, nên luôn ăn rất thanh đạm. Bây giờ tuy không lên sân khấu nữa, nhưng thói quen này không thay đổi được.
Tuy chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng cũng có thể nhìn ra cách sống của một người. Tuy cô đến từ nông thôn, nhưng phong cách hành xử lại rất đàng hoàng, khiến người ta nhìn vào rất thoải mái.
Bà từ từ khuấy cháo, hỏi: "Cháu và Lương Kiến Quốc có mấy đứa con?"
"Chỉ hai đứa này."
Hoàng Uyển Thanh ngạc nhiên một chút, không thể tin được: "Con đều theo cháu? Ba mẹ ly hôn không phải nên mỗi người nuôi một đứa sao? Hơn nữa người nông thôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng, lẽ nào cậu ta không muốn con trai mình? Bố mẹ cậu ta cũng đồng ý sao?"
Dương Lệ Quyên cười khẩy một tiếng, nói: "Anh ta đâu phải không sinh được nữa, sau này có nhiều con cái, sao lại để ý hai đứa bé này? Hơn nữa cả nhà bọn họ mơ ước anh ta trở thành nhân vật quyền cao chức trọng, sự tồn tại của ba mẹ con cháu sẽ là vết nhơ của anh ta, anh ta chỉ hận nhanh chóng đuổi được mẹ con bọn cháu, làm sao anh ta lại để hai đứa nhỏ bên cạnh cho người ta chê cười? Bọn cháu cũng đã từng chết một lần, bây giờ chỉ muốn sống tốt, sống cho bản thân, không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa."
"Đã từng chết một lần, câu này có ý gì?"
"Cháu đã mang hai đứa nhỏ nhảy sông, muốn thông qua cái chết của ba mẹ con trừng phạt cả nhà họ. Bây giờ ngẫm lại, đúng thật là ngu ngốc, bọn họ căn bản không có tim, làm sao mà hối hận đau buồn được. Nếu ba mẹ con cháu chết thật, chắc nhà bọn họ còn vui mừng ăn mừng, rốt cuộc thoát khỏi ba gánh nặng. Cháu sẽ không để bọn họ được như nguyện ý, cháu không chỉ muốn sống, mà còn muốn sống tốt hơn nhà bọn họ!"
Hoàng Uyển Thanh nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, thở dài nói: "Nói thì nói vậy, nhưng một người phụ nữ nuôi hai đứa con không phải là chuyện dễ dàng. Dù cậu ta có muốn nhận con hay không, đó cũng là con của cậu ta, cháu nên để cậu ta nuôi. Cháu mang hai đứa nhỏ theo bên mình chịu khổ còn cậu ta lại sống thoải mái như thế, sao có chuyện dễ dàng như vậy được? Cháu nên để cho cậu ta nuôi bọn nhỏ, để cậu ta biết thế nào là khổ, để cho cuộc sống cậu ta bớt dễ dàng, sao để cậu ta sống thoải mái được, điều này có công bằng với cháu không?"
Nói đến cuối, bà nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc con trai mình vì cứu kẻ vô ơn mà trở thành như bây giờ, bà chỉ muốn tự mình trả thù Lương Kiến Quốc, nếu có thể bà muốn khiến cho Lương Kiến Quốc sống không bằng chết, như vậy lòng bà cũng thoải mái hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.