[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 43: Nếu Em Muốn Làm, Anh Sẽ Ủng Hộ Em (2)
Tô Nhiễm Cửu
12/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạch Vi đợi Thẩm Quyên ngồi xuống, sau đó bắt đầu bóp vai cho bà, "Mẹ xem này, lúc kết hôn Lục Tư Đình đã cho con hơn 1800 đồng, mẹ và ba lại cho con thêm hơn một trăm, tổng cộng có khoảng hơn 2000 đồng. Nếu cứ giữ số tiền này trong tay thì không thể tăng giá trị, không bằng cầm đi kinh doanh.”
Thẩm Quyên nghi ngờ hỏi: "Kinh doanh? Buôn bán gì?"
Bạch Vi dè dặt nói: "Con muốn tìm một cửa hàng nhỏ ở mặt tiền của con phố trung tâm, sửa sang lại một tí, sau đó bán đồ trang sức phù hợp với hiện nay. Có điều nếu con muốn mở cửa hàng, vậy con phải bỏ công việc ở bưu điện, nếu không sẽ không có sức.”
"Cái gì, con muốn nghỉ việc?"
Thẩm Quyên ngạc nhiên, không để con gái đấm lưng nữa, mà kéo tay Bạch Vi để cô ngồi sang một bên.
Bà nghiêm túc nói: "Vi Vi, con nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên con lại muốn mở cửa hàng kiếm tiền, có phải có ai xúi giục con không?”
"Con gái à, công việc ở bưu điện là một công việc ổn định, lương năm mươi đồng một tháng, bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không tranh được, vậy mà con lại muốn bỏ! Con có bị ngốc hay không đấy!”
Có lẽ vì cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, Thẩm Quyên nhìn cô con gái ngoan ngoãn trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con gái, mẹ không có ý trách con, chỉ là con quyết định quá đột ngột, hơn nữa, con bàn bạc với Tiểu Lục chưa, nó nói thế nào?”
Mắt thường cũng có thể thấy Thẩm Quyên đang hồi hộp, mỗi lần hồi hộp và lo lắng, bà đều nói rất nhiều.
Bạch Vi rót cho Thẩm Quyên một tách trà, sau đó nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con còn chưa nói xong."
"Mở một cửa hàng trang sức, giai đoạn đầu không cần đầu tư nhiều, vốn chắc chắn không cao, dù sao cửa hàng trang sức cũng không cần cửa hàng quá lớn."
"Hơn nữa con và Lục Tư Đình đã bàn bạc qua, anh ấy ủng hộ con. Bọn con thương lượng là có thể thử qua trước, nếu như nửa năm mà không được thì con lại tìm công việc khác.”
Bạch Vi nũng nịu kéo tay Thẩm Quyên lắc lư: "Mẹ, con biết mình đang làm gì, hơn nữa con cũng muốn sau khi kiếm được tiền, có thể biếu mọi người.”
Thẩm Quyên nghĩ là công việc ở bưu điện đã rất tốt, ổn định và đáng tin cậy, có thể làm đến khi nghỉ hưu.
Hơn nữa hiện tại cô đã kết hôn, còn có cả Lục Tư Đình nên không cần thiết phải làm như này.
Nhưng yêu cầu của con gái lại văng vẳng bên tai, cuối cùng Thẩm Quyên không kiên trì nữa: “Vậy cũng được, nếu con muốn làm thì làm ngay đi, nhưng mẹ đồng ý, cũng chưa biết ba con có đồng ý hay không đâu.”
Bạch Vi vui mừng ra mặt: "Cảm ơn mẹ, mẹ đồng ý, ba con sao có thể không đồng ý chứ!"
Mặc dù Bạch Diệu Thiên uống hơi nhiều, nhưng khi nghe thấy lời Bạch Vi nói, ông không do dự gì nhiều, lập tức thể hiện sự ủng hộ của mình.
Ông biết kinh doanh không dễ dàng gì, có rất nhiều người kinh doanh đều thua lỗ, nhưng con gái muốn làm, nếu như không thử, trong lòng cô chắc chắn sẽ luôn nhớ đến chuyện này.
Không bằng buông tha để con gái có thể làm.
Nếu như thành công, sẽ kiếm được nhiều tiền, còn nếu không thành công, vậy cũng không sao.
Dù sao ông cũng là một thầy giáo, tiền lương hơn hai trăm một tháng, kể cả con gái thua lỗ một ít, ông vẫn có thể bù cho cô.
Hơn nữa, không phải con gái còn có chồng nữa sao?
Bạch Vi đợi Thẩm Quyên ngồi xuống, sau đó bắt đầu bóp vai cho bà, "Mẹ xem này, lúc kết hôn Lục Tư Đình đã cho con hơn 1800 đồng, mẹ và ba lại cho con thêm hơn một trăm, tổng cộng có khoảng hơn 2000 đồng. Nếu cứ giữ số tiền này trong tay thì không thể tăng giá trị, không bằng cầm đi kinh doanh.”
Thẩm Quyên nghi ngờ hỏi: "Kinh doanh? Buôn bán gì?"
Bạch Vi dè dặt nói: "Con muốn tìm một cửa hàng nhỏ ở mặt tiền của con phố trung tâm, sửa sang lại một tí, sau đó bán đồ trang sức phù hợp với hiện nay. Có điều nếu con muốn mở cửa hàng, vậy con phải bỏ công việc ở bưu điện, nếu không sẽ không có sức.”
"Cái gì, con muốn nghỉ việc?"
Thẩm Quyên ngạc nhiên, không để con gái đấm lưng nữa, mà kéo tay Bạch Vi để cô ngồi sang một bên.
Bà nghiêm túc nói: "Vi Vi, con nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên con lại muốn mở cửa hàng kiếm tiền, có phải có ai xúi giục con không?”
"Con gái à, công việc ở bưu điện là một công việc ổn định, lương năm mươi đồng một tháng, bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không tranh được, vậy mà con lại muốn bỏ! Con có bị ngốc hay không đấy!”
Có lẽ vì cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, Thẩm Quyên nhìn cô con gái ngoan ngoãn trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con gái, mẹ không có ý trách con, chỉ là con quyết định quá đột ngột, hơn nữa, con bàn bạc với Tiểu Lục chưa, nó nói thế nào?”
Mắt thường cũng có thể thấy Thẩm Quyên đang hồi hộp, mỗi lần hồi hộp và lo lắng, bà đều nói rất nhiều.
Bạch Vi rót cho Thẩm Quyên một tách trà, sau đó nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con còn chưa nói xong."
"Mở một cửa hàng trang sức, giai đoạn đầu không cần đầu tư nhiều, vốn chắc chắn không cao, dù sao cửa hàng trang sức cũng không cần cửa hàng quá lớn."
"Hơn nữa con và Lục Tư Đình đã bàn bạc qua, anh ấy ủng hộ con. Bọn con thương lượng là có thể thử qua trước, nếu như nửa năm mà không được thì con lại tìm công việc khác.”
Bạch Vi nũng nịu kéo tay Thẩm Quyên lắc lư: "Mẹ, con biết mình đang làm gì, hơn nữa con cũng muốn sau khi kiếm được tiền, có thể biếu mọi người.”
Thẩm Quyên nghĩ là công việc ở bưu điện đã rất tốt, ổn định và đáng tin cậy, có thể làm đến khi nghỉ hưu.
Hơn nữa hiện tại cô đã kết hôn, còn có cả Lục Tư Đình nên không cần thiết phải làm như này.
Nhưng yêu cầu của con gái lại văng vẳng bên tai, cuối cùng Thẩm Quyên không kiên trì nữa: “Vậy cũng được, nếu con muốn làm thì làm ngay đi, nhưng mẹ đồng ý, cũng chưa biết ba con có đồng ý hay không đâu.”
Bạch Vi vui mừng ra mặt: "Cảm ơn mẹ, mẹ đồng ý, ba con sao có thể không đồng ý chứ!"
Mặc dù Bạch Diệu Thiên uống hơi nhiều, nhưng khi nghe thấy lời Bạch Vi nói, ông không do dự gì nhiều, lập tức thể hiện sự ủng hộ của mình.
Ông biết kinh doanh không dễ dàng gì, có rất nhiều người kinh doanh đều thua lỗ, nhưng con gái muốn làm, nếu như không thử, trong lòng cô chắc chắn sẽ luôn nhớ đến chuyện này.
Không bằng buông tha để con gái có thể làm.
Nếu như thành công, sẽ kiếm được nhiều tiền, còn nếu không thành công, vậy cũng không sao.
Dù sao ông cũng là một thầy giáo, tiền lương hơn hai trăm một tháng, kể cả con gái thua lỗ một ít, ông vẫn có thể bù cho cô.
Hơn nữa, không phải con gái còn có chồng nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.