[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 25: Sao Cô... Nghe Thấy Có Gì Đó Không Ổn Lắm Nhỉ?
Tô Nhiễm Cửu
12/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Khá ổn, thỉnh thoảng đi ra ngoài mấy bữa cũng không sao."
Lục Tư Đình nói xong, chờ Bạch Vi gọi món một lượt, lại hỏi: "Tối nay em có việc gì không? Nếu không thì chúng ta đi chọn đồ cưới nhé."
"Tối nay ư?"
"Ừ, bao giờ em tan làm anh sẽ tới đón em."
Bạch Vi vui vẻ nói: "Được đó, vậy em chờ anh tới đón em."
Sắp tới đám cưới rồi, bọn họ phải chọn đồ cưới càng sớm càng tốt.
Ăn xong, Lục Tư Đình lại đưa Bạch Vi trở về bưu điện.
Biết được tối nay sẽ làm gì, cả buổi chiều Bạch Vi đều rất vui vẻ, không thể đè nổi khóe miệng xuống.
Đồng nghiệp cùng làm việc ở bưu điện cũng trông thấy, trêu ghẹo: "Ô, có chuyện vui gì à?"
Bạch Vi cười cười, thoải mái nói thẳng: "Tháng tới sẽ mời các cậu ăn bánh kẹo cười."
"Chúc mừng nha."
"Chúc mừng chúc mừng!"
Bưu điện được coi như khá bận rộn, ngày nào cũng có rất nhiều người tới viết thư.
Bạch Vi ôm tâm trạng mong chờ, viết từng bức thư một cho những người dân có nhu cầu, bức nào cũng chan chứa tình cảm chân thành nhất.
Chẳng qua, phần lớn những người đến tìm cô viết thư thì đều muốn viết về những chuyện trong nhà, hoặc là báo tin bình an gì đó.
Lúc trời sâm sẩm tối, Bạch Vi càng vui vẻ hơn, còn nửa tiếng nữa là tan làm, cô ngâm nga hát, bắt đầu thu dọn mặt bàn hơi bừa bộn.
"Chào cô, tôi muốn viết thư."
Một người đàn ông da ngăm đen bước vào, đeo một chiếc mũ rơm trên cổ, đôi mắt rất nhỏ nhìn Bạch Vi chằm chằm, nói: "Các cô chưa tan làm chứ?"
"Đương nhiên là chưa rồi, anh muốn viết gì, cứ nói cho tôi biết là được rồi."
Bạch Vi lịch sự mỉm cười, tiếp đó ngồi xuống mở bút, chuẩn bị viết.
Người đàn ông cũng ngồi xuống, bắt đầu nói những gì mình muốn viết.
"Bà xã à, trong nhà còn khoẻ không, gần đây thời tiết nóng nực, mình vẫn phải tốn nhiều công sức chăm nom việc đồng áng, bố mẹ vẫn khỏe chứ? Mình nhất định phải để ý tới việc học hành của Tiểu Bảo nhé, thằng bé không phải phải là không thông minh, chỉ là không thích học thôi."
"Gà vịt nhà mình phải cho ăn đúng giờ, như vậy mới đẻ được nhiều trứng để còn bán lấy tiền, đóng học phí cho con."
Người đàn ông thao thao bất tuyệt không ngừng, những điều anh ta nói đều liên quan tới một số chuyện trong nhà.
"Mấy ngày nay bận quá, bây giờ tôi vẫn chưa trở về được, sẽ ở lại trong huyện thành một thời gian nữa, còn kiếm thêm chút tiền, mình lo việc trong nhà thật tốt, chờ khi góp đủ tiền rồi, tôi sẽ đón cả nhà mình cùng lên đây."
Mặc dù da người đàn ông nọ đã đen nhẻm cả rồi, nhưng điều này cũng chứng minh cho nỗ lực kiếm tiền của anh ta.
Hơn nữa, trong tấm thư gửi gia đình này, anh ta hoàn toàn không nhắc tới sự vất vả khổ cực của bản thân, dù chỉ là một chút, chỉ toàn hỏi về tình hình trong nhà.
Người này chắc chắn là một người rất yêu bà xã và con trai mình.
Sau khi viết xong lá thư, trong đầu Bạch Vi đã hình dung ra hình ảnh một người đàn ông thật tốt, đi làm công xa nhà nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về vợ con, quan tâm gia đình.
Rất nhanh đã viết xong bức thư, Bạch Vi dán tem lên, khi trở lại thì phát hiện ra người đàn ông da ngăm đen đó vẫn chưa rời đi.
"Tôi còn muốn viết một bức thư nữa"
Bạch Vi hơi nghi hoặc một chút, viết thêm một bức thư nữa, gửi ai vậy nhỉ, bạn bè họ hàng hay sao?
"Được, anh nói đi."
"Khá ổn, thỉnh thoảng đi ra ngoài mấy bữa cũng không sao."
Lục Tư Đình nói xong, chờ Bạch Vi gọi món một lượt, lại hỏi: "Tối nay em có việc gì không? Nếu không thì chúng ta đi chọn đồ cưới nhé."
"Tối nay ư?"
"Ừ, bao giờ em tan làm anh sẽ tới đón em."
Bạch Vi vui vẻ nói: "Được đó, vậy em chờ anh tới đón em."
Sắp tới đám cưới rồi, bọn họ phải chọn đồ cưới càng sớm càng tốt.
Ăn xong, Lục Tư Đình lại đưa Bạch Vi trở về bưu điện.
Biết được tối nay sẽ làm gì, cả buổi chiều Bạch Vi đều rất vui vẻ, không thể đè nổi khóe miệng xuống.
Đồng nghiệp cùng làm việc ở bưu điện cũng trông thấy, trêu ghẹo: "Ô, có chuyện vui gì à?"
Bạch Vi cười cười, thoải mái nói thẳng: "Tháng tới sẽ mời các cậu ăn bánh kẹo cười."
"Chúc mừng nha."
"Chúc mừng chúc mừng!"
Bưu điện được coi như khá bận rộn, ngày nào cũng có rất nhiều người tới viết thư.
Bạch Vi ôm tâm trạng mong chờ, viết từng bức thư một cho những người dân có nhu cầu, bức nào cũng chan chứa tình cảm chân thành nhất.
Chẳng qua, phần lớn những người đến tìm cô viết thư thì đều muốn viết về những chuyện trong nhà, hoặc là báo tin bình an gì đó.
Lúc trời sâm sẩm tối, Bạch Vi càng vui vẻ hơn, còn nửa tiếng nữa là tan làm, cô ngâm nga hát, bắt đầu thu dọn mặt bàn hơi bừa bộn.
"Chào cô, tôi muốn viết thư."
Một người đàn ông da ngăm đen bước vào, đeo một chiếc mũ rơm trên cổ, đôi mắt rất nhỏ nhìn Bạch Vi chằm chằm, nói: "Các cô chưa tan làm chứ?"
"Đương nhiên là chưa rồi, anh muốn viết gì, cứ nói cho tôi biết là được rồi."
Bạch Vi lịch sự mỉm cười, tiếp đó ngồi xuống mở bút, chuẩn bị viết.
Người đàn ông cũng ngồi xuống, bắt đầu nói những gì mình muốn viết.
"Bà xã à, trong nhà còn khoẻ không, gần đây thời tiết nóng nực, mình vẫn phải tốn nhiều công sức chăm nom việc đồng áng, bố mẹ vẫn khỏe chứ? Mình nhất định phải để ý tới việc học hành của Tiểu Bảo nhé, thằng bé không phải phải là không thông minh, chỉ là không thích học thôi."
"Gà vịt nhà mình phải cho ăn đúng giờ, như vậy mới đẻ được nhiều trứng để còn bán lấy tiền, đóng học phí cho con."
Người đàn ông thao thao bất tuyệt không ngừng, những điều anh ta nói đều liên quan tới một số chuyện trong nhà.
"Mấy ngày nay bận quá, bây giờ tôi vẫn chưa trở về được, sẽ ở lại trong huyện thành một thời gian nữa, còn kiếm thêm chút tiền, mình lo việc trong nhà thật tốt, chờ khi góp đủ tiền rồi, tôi sẽ đón cả nhà mình cùng lên đây."
Mặc dù da người đàn ông nọ đã đen nhẻm cả rồi, nhưng điều này cũng chứng minh cho nỗ lực kiếm tiền của anh ta.
Hơn nữa, trong tấm thư gửi gia đình này, anh ta hoàn toàn không nhắc tới sự vất vả khổ cực của bản thân, dù chỉ là một chút, chỉ toàn hỏi về tình hình trong nhà.
Người này chắc chắn là một người rất yêu bà xã và con trai mình.
Sau khi viết xong lá thư, trong đầu Bạch Vi đã hình dung ra hình ảnh một người đàn ông thật tốt, đi làm công xa nhà nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về vợ con, quan tâm gia đình.
Rất nhanh đã viết xong bức thư, Bạch Vi dán tem lên, khi trở lại thì phát hiện ra người đàn ông da ngăm đen đó vẫn chưa rời đi.
"Tôi còn muốn viết một bức thư nữa"
Bạch Vi hơi nghi hoặc một chút, viết thêm một bức thư nữa, gửi ai vậy nhỉ, bạn bè họ hàng hay sao?
"Được, anh nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.