[Thập Niên 80] Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 26:
Nhất Chỉ Đại Ngốc Quất
07/02/2024
"Chị Sơ Sơ, đã xảy ra chuyện."
Lâm Sơ theo đứa bé một đường chạy chậm đến Triệu gia, lúc đến đó mới biết được lúc Lâm Ái Quốc sửa nóc nhà cho Triệu gia bước hụt bậc thang, không cẩn thận ngã xuống, thắt lưng hình như xảy ra vấn đề, Lâm Sơ vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Ái Quốc nằm trên tấm ván gỗ, sắc mặt tái nhợt, Chu Xuân Yến lo lắng đứng ở bên cạnh, mà Lâm Xảo Mai đang cùng người bên cạnh nói nói cười cười, không nhìn ra một chút dáng vẻ lo lắng nào.
"Có nghiêm trọng không?" Lâm Sơ chen đến bên Chu Xuân Yến, nói: "Thực sự không được thì phải lên thị trấn."
Chu Xuân Yến lắc đầu không nói gì, ngược lại là Lâm Ái Quốc nói chuyện, hắn xua tay, muốn chống đỡ ngồi dậy, tuy nhiên không quá ba giây lại nằm xuống nói: "Lên trấn làm gì, tiêu tiền uổng phí, trong lòng tao biết rõ, trở về lau chút rượu thuốc lấy từ lão Tào là được."
Lão Tào là bác sĩ duy nhất trong thôn, đều dùng chút thổ phương, nghe nói truyền xuống từ đời nhà Thanh, bình thường người trong thôn có một bệnh nhỏ nào đều tìm lão Tào khám bệnh lấy thuốc.
Lâm Sơ cũng chỉ nói một câu khách sáo, về phần Lâm Ái Quốc có lên thị trấn hay không cô cũng không quan tâm, gật đầu xem như ngầm thừa nhận, việc này khiến cho Triệu gia cũng cảm thấy áy náy, sau khi trở về còn bảo người ta đưa một hộp trứng gà nhỏ tới cho Lâm Ái Quốc.
Lưng Lâm Ái Quốc bị thương không thể xuống đất, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, ăn uống vệ sinh đều phải có người chăm sóc, mới nằm một ngày đã không kiên nhẫn nổi, lúc ăn cơm ngại đồ ăn làm mặn, nổi giận một trận, Chu Xuân Yến lại đổi một chén cơm cũng không được, nhìn Chu Xuân Yến nước mắt lưng tròng cầm bát bị đuổi ra ngoài, Lâm Sơ lạnh mặt cướp lấy bát đi vào trong phòng.
"Mày tới làm gì?" Lâm Ái Quốc đang nghiêng người chuẩn bị lấy cốc nước, thấy là Lâm Sơ đi vào, tức giận mắng: "Ai cho mày vào, ông đây vừa nhìn mày đã thấy phiền, cút đi."
Loảng xoảng một tiếng, Lâm Sơ lạnh mặt đặt bát lên bàn: "Mẹ tôi là vợ ông cưới, không phải người hầu hầu hạ ông, hừ, ăn đi, không ăn thì nhịn đói.
Từ lâu Lâm Sơ đã nhìn không nổi dáng vẻ này của Lâm Ái Quốc, thấy tính tình Chu Xuân Yến yếu ớt cho nên ra sức bắt nạt, rõ ràng là vợ mình cưới về, mà làm như mua người hầu về vậy.
Lâm Ái Quốc nào từng bị đối xử như vậy, chửi ầm lên với Lâm Sơ, từng câu từng câu thô tục nhảy ra ngoài, Lâm Sơ liếc mắt xem thường mặc kệ hắn, ném đũa trong tay xuống rồi đi ra ngoài, cũng mặc kệ phía sau Lâm Ái Quốc mắng mình như thế nào, sau khi đi ra ngoài còn cố ý dặn dò Chu Xuân Yến bất kể Lâm Ái Quốc gọi thế nào cũng đừng để ý.
Mắng đại khái hơn mười phút, cuối cùng Lâm Ái Quốc cũng yên tĩnh lại, Lâm Sơ lặng lẽ nhìn thoáng qua, hắn đang cầm đũa ăn cơm, nhìn xem, không phải có thể tự mình ăn sao, cứ như vậy cho quen.
Chu Xuân Yến đối với sự thay đổi của Lâm Sơ vừa vui vẻ lại có chút sợ hãi, dù sao Lâm Sơ làm việc quá phô trương lại hung dữ, bà sợ sau này Lâm Sơ sẽ chịu nhiều thiệt thòi, đối với sự lo lắng của Chu Xuân Yến, Lâm Sơ thật ra không lo lắng, còn đưa ra một ví dụ có sẵn cho Chu Xuân Yến: "Mẹ xem, người giống Lâm Ái Quốc, thấy tính tình mẹ yếu đuối thì cứ bắt nạt mẹ."
Lâm Sơ dứt khoát gọi thẳng tên cha mình: "Trước kia ông ta đối với con cũng vậy, nếu như con vẫn để mặc cho bọn họ bắt nạt, thì hiện tại con có lẽ đã phải gả cho đứa ngốc nhà họ Vương kia, sau đó cả đời buồn bực không vui mà chết, ngay cả đến khi chết cũng không ai để ý, nhưng chỉ cần mẹ cứng rắn một chút, tình huống sẽ không giống, mẹ không phát hiện ra sao, bây giờ Lâm Ái Quốc và Lâm Xảo Mai rất ít khi dám chủ động mắng con."
Hiện tại đừng nói động thủ, bọn họ cũng không dám tùy ý mắng cô, quyền lên tiếng của Lâm Sơ ở Lâm gia càng ngày càng nặng, không còn là một đứa nhóc mặc cho người khác bắt nạt sai sử nữa, Lâm Sơ thấm thía nói với Chu Xuân Yến: "Mẹ, mẹ phải mạnh mẽ hơn, nếu không bọn họ sẽ không coi trọng mẹ."
Lâm Sơ theo đứa bé một đường chạy chậm đến Triệu gia, lúc đến đó mới biết được lúc Lâm Ái Quốc sửa nóc nhà cho Triệu gia bước hụt bậc thang, không cẩn thận ngã xuống, thắt lưng hình như xảy ra vấn đề, Lâm Sơ vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Ái Quốc nằm trên tấm ván gỗ, sắc mặt tái nhợt, Chu Xuân Yến lo lắng đứng ở bên cạnh, mà Lâm Xảo Mai đang cùng người bên cạnh nói nói cười cười, không nhìn ra một chút dáng vẻ lo lắng nào.
"Có nghiêm trọng không?" Lâm Sơ chen đến bên Chu Xuân Yến, nói: "Thực sự không được thì phải lên thị trấn."
Chu Xuân Yến lắc đầu không nói gì, ngược lại là Lâm Ái Quốc nói chuyện, hắn xua tay, muốn chống đỡ ngồi dậy, tuy nhiên không quá ba giây lại nằm xuống nói: "Lên trấn làm gì, tiêu tiền uổng phí, trong lòng tao biết rõ, trở về lau chút rượu thuốc lấy từ lão Tào là được."
Lão Tào là bác sĩ duy nhất trong thôn, đều dùng chút thổ phương, nghe nói truyền xuống từ đời nhà Thanh, bình thường người trong thôn có một bệnh nhỏ nào đều tìm lão Tào khám bệnh lấy thuốc.
Lâm Sơ cũng chỉ nói một câu khách sáo, về phần Lâm Ái Quốc có lên thị trấn hay không cô cũng không quan tâm, gật đầu xem như ngầm thừa nhận, việc này khiến cho Triệu gia cũng cảm thấy áy náy, sau khi trở về còn bảo người ta đưa một hộp trứng gà nhỏ tới cho Lâm Ái Quốc.
Lưng Lâm Ái Quốc bị thương không thể xuống đất, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, ăn uống vệ sinh đều phải có người chăm sóc, mới nằm một ngày đã không kiên nhẫn nổi, lúc ăn cơm ngại đồ ăn làm mặn, nổi giận một trận, Chu Xuân Yến lại đổi một chén cơm cũng không được, nhìn Chu Xuân Yến nước mắt lưng tròng cầm bát bị đuổi ra ngoài, Lâm Sơ lạnh mặt cướp lấy bát đi vào trong phòng.
"Mày tới làm gì?" Lâm Ái Quốc đang nghiêng người chuẩn bị lấy cốc nước, thấy là Lâm Sơ đi vào, tức giận mắng: "Ai cho mày vào, ông đây vừa nhìn mày đã thấy phiền, cút đi."
Loảng xoảng một tiếng, Lâm Sơ lạnh mặt đặt bát lên bàn: "Mẹ tôi là vợ ông cưới, không phải người hầu hầu hạ ông, hừ, ăn đi, không ăn thì nhịn đói.
Từ lâu Lâm Sơ đã nhìn không nổi dáng vẻ này của Lâm Ái Quốc, thấy tính tình Chu Xuân Yến yếu ớt cho nên ra sức bắt nạt, rõ ràng là vợ mình cưới về, mà làm như mua người hầu về vậy.
Lâm Ái Quốc nào từng bị đối xử như vậy, chửi ầm lên với Lâm Sơ, từng câu từng câu thô tục nhảy ra ngoài, Lâm Sơ liếc mắt xem thường mặc kệ hắn, ném đũa trong tay xuống rồi đi ra ngoài, cũng mặc kệ phía sau Lâm Ái Quốc mắng mình như thế nào, sau khi đi ra ngoài còn cố ý dặn dò Chu Xuân Yến bất kể Lâm Ái Quốc gọi thế nào cũng đừng để ý.
Mắng đại khái hơn mười phút, cuối cùng Lâm Ái Quốc cũng yên tĩnh lại, Lâm Sơ lặng lẽ nhìn thoáng qua, hắn đang cầm đũa ăn cơm, nhìn xem, không phải có thể tự mình ăn sao, cứ như vậy cho quen.
Chu Xuân Yến đối với sự thay đổi của Lâm Sơ vừa vui vẻ lại có chút sợ hãi, dù sao Lâm Sơ làm việc quá phô trương lại hung dữ, bà sợ sau này Lâm Sơ sẽ chịu nhiều thiệt thòi, đối với sự lo lắng của Chu Xuân Yến, Lâm Sơ thật ra không lo lắng, còn đưa ra một ví dụ có sẵn cho Chu Xuân Yến: "Mẹ xem, người giống Lâm Ái Quốc, thấy tính tình mẹ yếu đuối thì cứ bắt nạt mẹ."
Lâm Sơ dứt khoát gọi thẳng tên cha mình: "Trước kia ông ta đối với con cũng vậy, nếu như con vẫn để mặc cho bọn họ bắt nạt, thì hiện tại con có lẽ đã phải gả cho đứa ngốc nhà họ Vương kia, sau đó cả đời buồn bực không vui mà chết, ngay cả đến khi chết cũng không ai để ý, nhưng chỉ cần mẹ cứng rắn một chút, tình huống sẽ không giống, mẹ không phát hiện ra sao, bây giờ Lâm Ái Quốc và Lâm Xảo Mai rất ít khi dám chủ động mắng con."
Hiện tại đừng nói động thủ, bọn họ cũng không dám tùy ý mắng cô, quyền lên tiếng của Lâm Sơ ở Lâm gia càng ngày càng nặng, không còn là một đứa nhóc mặc cho người khác bắt nạt sai sử nữa, Lâm Sơ thấm thía nói với Chu Xuân Yến: "Mẹ, mẹ phải mạnh mẽ hơn, nếu không bọn họ sẽ không coi trọng mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.