[Thập Niên 80] Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 39:
Nhất Chỉ Đại Ngốc Quất
07/02/2024
Kiều Song Kỳ nhìn hai người một cái, lắc đầu đẩy cửa đi vào, hai người cũng đi theo phía sau vào, Thẩm Thanh Dương nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kiều Song Kỳ ngược lại không kỳ quái, thẳng đến khi thấy được Lâm Sơ cùng Kiều Hiểu Hiểu phía sau hắn, Thẩm Thanh Dương ngẩn ra, nhìn về phía Kiều Song Kỳ, ánh mắt dường như đang hỏi, vì sao hai người này lại tới.
"Trên đường tình cờ gặp được, vừa vặn cùng một chỗ." Kiều Song Kỳ chột dạ cười hắc hắc, buông túi: "Quần áo ở trong túi, mấy ngày nay chắc là đủ để thay rồi."
Thẩm Thanh Dương không nói gì, cứ nhìn chằm chằm Kiều Song Kỳ như vậy, khiến cho Kiều Song Kỳ nói thật cũng không tốt, Lâm Sơ có chút buồn cười nhìn hai người, cuối cùng vẫn là Kiều Hiểu Hiểu đi ra hòa giải, mấy câu đã bán đứng Kiều Song Kỳ, Kiều Song Kỳ ở bên cạnh ra sức nháy mắt với Kiều Hiểu Hiểu ý bảo cô ấy đừng nói nữa, nhưng Kiều Hiểu Hiểu tựa như không thấy được, lừa gạt em ruột không chút nương tay.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Dương tựa hồ có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lại xuyên qua hai người còn đang cãi nhau nhìn về phía Lâm Sơ đứng ở một bên, trong nháy mắt Lâm Sơ nhìn qua lại dời tầm mắt, hai tay theo bản năng nắm chặt ga giường.
Hai chị em còn đang líu ríu huyên náo, trong huyên náo Thẩm Thanh Dương an tĩnh ngồi ở trên giường cúi đầu, như một người ở trong một thế giới riêng, nghĩ đến đây, Lâm Sơ đi tới bên giường, nhìn một lúc lâu mới nói: "Vết thương trên đùi thế nào rồi?"
Nói xong cô kéo ghế bên cạnh tới ngồi ở bên giường: "Tôi đợi cậu ba ngày, ba ngày a, nếu không phải gặp Kiều Song Kỳ tôi còn không biết cậu ở bệnh viện."
Lâm Sơ càng nói càng tức giận, không biết còn tưởng rằng Thẩm Thanh Dương đã làm chuyện tội ác tày trời gì, Lâm Sơ nói một phen cũng thành công làm cho hai người cãi nhau ngừng lại, liếc mắt nhìn nhau, sao nghe lời này lượng tin tức có chút lớn a.
Biểu cảm Thẩm Thanh Dương cũng trì trệ, sững sờ nghe Lâm Sơ nói xong mới vội vàng xin lỗi: "Là tôi không nói cho cậu, thật xin lỗi."
Hắn vốn nghĩ không thấy mình ở đây Lâm Sơ cũng sẽ không để ý nhiều, không ngờ Lâm Sơ đợi mình tận ba ngày, đột nhiên, cảm giác chột dạ dâng lên trong lòng, hắn im lặng nghe Lâm Sơ giáo huấn.
Nếu không phải Kiều Hiểu Hiểu vừa mới nhìn thấy thái độ của Thẩm Thanh Dương đối với Đường Tư Duyệt thì cô ấy thật sự không tin, một giây trước còn lạnh như băng, một giây sau gặp được Lâm Sơ ngược lại giống như con chó nhỏ chỉ làm sai chuyện, Kiều Hiểu Hiểu chậc chậc lên tiếng, thật sự là một vật rơi một vật a, Kiều Hiểu Hiểu cô ở đây thề, hai người này nếu không có chút vấn đề cô ấy sẽ đứng ngược gội đầu.
"Sau khi trở về thời gian học bổ túc mỗi ngày thêm một giờ, nếu không chờ tôi khai giảng sẽ không có thời gian." Lâm Sơ nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy thái độ Thẩm Thanh Dương tốt cũng không nói nhiều, dư quang nhìn thấy hai người bên cạnh đang nghe đến say sưa, bỏ thêm một câu: "Hai người cũng cùng đi."
Dù sao một người là dạy, hai người cũng là dạy, vừa vặn còn bớt việc, hơn nữa với tính tình lạnh lùng này của Thẩm Thanh Dương, bên cạnh phải mang theo người thích ồn ào ầm ĩ.
Hai người bất ngờ không kịp đề phòng bị điểm danh: ... Thật ra cũng không cần như thế.
Kiều Hiểu Hiểu có chút uất ức, cô ấy chỉ muốn ăn một quả dưa mà thôi, cô ấy có sai gì sao, vì cái gì muốn dạy học bổ túc cho Thẩm Thanh Dương còn mang theo cô ấy, hơn nữa còn muốn mang theo Kiều Song Kỳ, bọn họ rõ ràng không phải cùng một lớp có được hay không!
Kiều Hiểu Hiểu cùng Kiều Song Kỳ còn muốn kháng nghị, đáng tiếc kháng nghị không có hiệu quả, mọi chuyện cứ như vậy mà được ấn định, biểu cảm hai chị em đều là yên lặng, Thẩm Thanh Dương nghe âm thanh cãi nhau bên tai, ánh mắt nhu hòa.
Thẩm Thanh Dương bị thương không nghiêm trọng lắm, đoán chừng ngày mai ngày mốt có thể trở về thôn, người cũng gặp được, Lâm Sơ cũng không ở lâu, mang theo Kiều Hiểu Hiểu rời khỏi bệnh viện, Kiều Song Kỳ còn phải ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Thanh Dương.
"Trên đường tình cờ gặp được, vừa vặn cùng một chỗ." Kiều Song Kỳ chột dạ cười hắc hắc, buông túi: "Quần áo ở trong túi, mấy ngày nay chắc là đủ để thay rồi."
Thẩm Thanh Dương không nói gì, cứ nhìn chằm chằm Kiều Song Kỳ như vậy, khiến cho Kiều Song Kỳ nói thật cũng không tốt, Lâm Sơ có chút buồn cười nhìn hai người, cuối cùng vẫn là Kiều Hiểu Hiểu đi ra hòa giải, mấy câu đã bán đứng Kiều Song Kỳ, Kiều Song Kỳ ở bên cạnh ra sức nháy mắt với Kiều Hiểu Hiểu ý bảo cô ấy đừng nói nữa, nhưng Kiều Hiểu Hiểu tựa như không thấy được, lừa gạt em ruột không chút nương tay.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Dương tựa hồ có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lại xuyên qua hai người còn đang cãi nhau nhìn về phía Lâm Sơ đứng ở một bên, trong nháy mắt Lâm Sơ nhìn qua lại dời tầm mắt, hai tay theo bản năng nắm chặt ga giường.
Hai chị em còn đang líu ríu huyên náo, trong huyên náo Thẩm Thanh Dương an tĩnh ngồi ở trên giường cúi đầu, như một người ở trong một thế giới riêng, nghĩ đến đây, Lâm Sơ đi tới bên giường, nhìn một lúc lâu mới nói: "Vết thương trên đùi thế nào rồi?"
Nói xong cô kéo ghế bên cạnh tới ngồi ở bên giường: "Tôi đợi cậu ba ngày, ba ngày a, nếu không phải gặp Kiều Song Kỳ tôi còn không biết cậu ở bệnh viện."
Lâm Sơ càng nói càng tức giận, không biết còn tưởng rằng Thẩm Thanh Dương đã làm chuyện tội ác tày trời gì, Lâm Sơ nói một phen cũng thành công làm cho hai người cãi nhau ngừng lại, liếc mắt nhìn nhau, sao nghe lời này lượng tin tức có chút lớn a.
Biểu cảm Thẩm Thanh Dương cũng trì trệ, sững sờ nghe Lâm Sơ nói xong mới vội vàng xin lỗi: "Là tôi không nói cho cậu, thật xin lỗi."
Hắn vốn nghĩ không thấy mình ở đây Lâm Sơ cũng sẽ không để ý nhiều, không ngờ Lâm Sơ đợi mình tận ba ngày, đột nhiên, cảm giác chột dạ dâng lên trong lòng, hắn im lặng nghe Lâm Sơ giáo huấn.
Nếu không phải Kiều Hiểu Hiểu vừa mới nhìn thấy thái độ của Thẩm Thanh Dương đối với Đường Tư Duyệt thì cô ấy thật sự không tin, một giây trước còn lạnh như băng, một giây sau gặp được Lâm Sơ ngược lại giống như con chó nhỏ chỉ làm sai chuyện, Kiều Hiểu Hiểu chậc chậc lên tiếng, thật sự là một vật rơi một vật a, Kiều Hiểu Hiểu cô ở đây thề, hai người này nếu không có chút vấn đề cô ấy sẽ đứng ngược gội đầu.
"Sau khi trở về thời gian học bổ túc mỗi ngày thêm một giờ, nếu không chờ tôi khai giảng sẽ không có thời gian." Lâm Sơ nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy thái độ Thẩm Thanh Dương tốt cũng không nói nhiều, dư quang nhìn thấy hai người bên cạnh đang nghe đến say sưa, bỏ thêm một câu: "Hai người cũng cùng đi."
Dù sao một người là dạy, hai người cũng là dạy, vừa vặn còn bớt việc, hơn nữa với tính tình lạnh lùng này của Thẩm Thanh Dương, bên cạnh phải mang theo người thích ồn ào ầm ĩ.
Hai người bất ngờ không kịp đề phòng bị điểm danh: ... Thật ra cũng không cần như thế.
Kiều Hiểu Hiểu có chút uất ức, cô ấy chỉ muốn ăn một quả dưa mà thôi, cô ấy có sai gì sao, vì cái gì muốn dạy học bổ túc cho Thẩm Thanh Dương còn mang theo cô ấy, hơn nữa còn muốn mang theo Kiều Song Kỳ, bọn họ rõ ràng không phải cùng một lớp có được hay không!
Kiều Hiểu Hiểu cùng Kiều Song Kỳ còn muốn kháng nghị, đáng tiếc kháng nghị không có hiệu quả, mọi chuyện cứ như vậy mà được ấn định, biểu cảm hai chị em đều là yên lặng, Thẩm Thanh Dương nghe âm thanh cãi nhau bên tai, ánh mắt nhu hòa.
Thẩm Thanh Dương bị thương không nghiêm trọng lắm, đoán chừng ngày mai ngày mốt có thể trở về thôn, người cũng gặp được, Lâm Sơ cũng không ở lâu, mang theo Kiều Hiểu Hiểu rời khỏi bệnh viện, Kiều Song Kỳ còn phải ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Thanh Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.