Thập Niên 80: Xuyên Không Thành Con Ghẻ
Chương 5: Đáng Đời
Nguyệt Bán Tường Vi
09/04/2023
Chỉ thấy mặt bà tối sầm xuống, âm trầm đứng sau lưng Tôn Lai Đệ, nhìn chòng chọc vào bà ta, vô cùng kinh khủng.
Dọa cho nàng dâu trẻ lập tức như con chim cút, rụt cổ lại ấp a ấp úng giặt quần áo, không dám lên tiếng nói một câu nào nữa.
Ngược lại bà cô trung niên béo có quan hệ không tệ với Cát Thúy Phương, cũng không sợ bà, chỉ là bà ta đã có thể có quan hệ với Cát Thúy Phương thì đương nhiên cũng không phải là dạng vừa.
=
Chỉ thấy bà ta đảo tròng mắt, hóng hớt không sợ lớn chuyện, nói: “Lai Đệ, cô hơi mạnh miệng rồi đó, tôi không tin cô dám nói gì về Cát Tuyết trước mặt Thúy Phương đâu.”
Bị người ta xem thường, như vậy sao được, huống chi nhân vật trong câu chuyện đó còn có người bà ta ghét nhất - tiện nhân Cát Tuyết, nghĩ đến dáng vẻ si mê của chồng mình lúc nhắc đến Cát Tuyết, đầu óc Tôn Lai Đệ nóng lên, không quan tâm nữa mở miệng thốt lên:
“Ngay trước mặt người đàn bà đanh đá Cát Thúy Phương kia tôi cũng không sợ nhé, cái quái gì chứ, tôi nói đó, người nhà họ Cát đều có bệnh, năm đứa con trai thì xem không ra gì, ngược lại lại coi con tiện nhân Cát Tuyết kia như báu vật, hồ ly tinh lẳng lơ! Đáng đời cô ta bị đàn ông vứt bỏ, tôi nói đó…. á!”
Ngay lúc Tôn Lai Đệ đang phát ngôn bừa bãi, chợt cảm thấy phía sau truyền đến một dòng sức mạnh khổng lồ, bà ta còn chưa kịp cảm nhận thì đã bị đạp một phát rơi xuống sông rồi.
Trong nháy mắt, mười bà cô đang giặt quần áo cười vang lên.
Sống ven sông thời gian dâu lài, người dân trong thôn không dám nói đều là kiện tướng bơi lội, nhưng mà rơi xuống sông thì cơ bản vẫn tự mình cứu mình được.
Tôn Lai Đệ hùng hùng hổ hổ ngoi đầu lên từ trong nước, vội vội vàng vàng vuốt mặt vuốt tóc, vừa muốn mắng chửi thì nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Cát Thúy Phương, lập tức chuyển sang ho khan hỗn loạn.
Bà Cát đanh đá hung dữ cả một đời, dù là lúc còn trẻ có đẹp đến mấy thì bây giờ khuôn mặt đã chùng xuống và có nếp nhăn, vốn dĩ đã không dễ gần rồi, khi nhìn trừng mắt như thế này trông còn hung dữ hơn nữa.
=
Cát Thúy Phương đá người rơi xuống sông nhưng mà vẫn chưa hết giận, chống nạnh lên bật hết hỏa lực với Tôn Lai Đệ đang ngấp ngói ở dưới sông, hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà bà ta, số lượng từ ngữ kinh người, hoàn toàn không có từ nào lặp lại.
Lại nhìn Tôn Lai Đệ, bà ta đang nổi trong nước, nghe mấy lời ô ngôn uế ngữ này bà ta hận không thể ngất xỉu luôn.
Dọa cho nàng dâu trẻ lập tức như con chim cút, rụt cổ lại ấp a ấp úng giặt quần áo, không dám lên tiếng nói một câu nào nữa.
Ngược lại bà cô trung niên béo có quan hệ không tệ với Cát Thúy Phương, cũng không sợ bà, chỉ là bà ta đã có thể có quan hệ với Cát Thúy Phương thì đương nhiên cũng không phải là dạng vừa.
=
Chỉ thấy bà ta đảo tròng mắt, hóng hớt không sợ lớn chuyện, nói: “Lai Đệ, cô hơi mạnh miệng rồi đó, tôi không tin cô dám nói gì về Cát Tuyết trước mặt Thúy Phương đâu.”
Bị người ta xem thường, như vậy sao được, huống chi nhân vật trong câu chuyện đó còn có người bà ta ghét nhất - tiện nhân Cát Tuyết, nghĩ đến dáng vẻ si mê của chồng mình lúc nhắc đến Cát Tuyết, đầu óc Tôn Lai Đệ nóng lên, không quan tâm nữa mở miệng thốt lên:
“Ngay trước mặt người đàn bà đanh đá Cát Thúy Phương kia tôi cũng không sợ nhé, cái quái gì chứ, tôi nói đó, người nhà họ Cát đều có bệnh, năm đứa con trai thì xem không ra gì, ngược lại lại coi con tiện nhân Cát Tuyết kia như báu vật, hồ ly tinh lẳng lơ! Đáng đời cô ta bị đàn ông vứt bỏ, tôi nói đó…. á!”
Ngay lúc Tôn Lai Đệ đang phát ngôn bừa bãi, chợt cảm thấy phía sau truyền đến một dòng sức mạnh khổng lồ, bà ta còn chưa kịp cảm nhận thì đã bị đạp một phát rơi xuống sông rồi.
Trong nháy mắt, mười bà cô đang giặt quần áo cười vang lên.
Sống ven sông thời gian dâu lài, người dân trong thôn không dám nói đều là kiện tướng bơi lội, nhưng mà rơi xuống sông thì cơ bản vẫn tự mình cứu mình được.
Tôn Lai Đệ hùng hùng hổ hổ ngoi đầu lên từ trong nước, vội vội vàng vàng vuốt mặt vuốt tóc, vừa muốn mắng chửi thì nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Cát Thúy Phương, lập tức chuyển sang ho khan hỗn loạn.
Bà Cát đanh đá hung dữ cả một đời, dù là lúc còn trẻ có đẹp đến mấy thì bây giờ khuôn mặt đã chùng xuống và có nếp nhăn, vốn dĩ đã không dễ gần rồi, khi nhìn trừng mắt như thế này trông còn hung dữ hơn nữa.
=
Cát Thúy Phương đá người rơi xuống sông nhưng mà vẫn chưa hết giận, chống nạnh lên bật hết hỏa lực với Tôn Lai Đệ đang ngấp ngói ở dưới sông, hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà bà ta, số lượng từ ngữ kinh người, hoàn toàn không có từ nào lặp lại.
Lại nhìn Tôn Lai Đệ, bà ta đang nổi trong nước, nghe mấy lời ô ngôn uế ngữ này bà ta hận không thể ngất xỉu luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.