Thập Niên 80: Xuyên Không Thành Con Ghẻ
Chương 11: Đoàn Tụ
Nguyệt Bán Tường Vi
12/04/2023
Hắn khăng khăng muốn giữ con gái lại, chẳng qua chỉ là vì con gái mới bảy tuổi nhưng đã có dung mạo xuất sắc, chẳng qua chỉ là vì… kiếm lợi lộc thôi.
Nàng rất rõ ràng, Trần Lương Tài muốn giữ lại con gái để bồi dưỡng cẩn thận, chỉ là vì tương lai muốn leo cao hơn người ta, thậm chí lợi dụng sắc đẹp của con gái, đưa nó vào hoàng cung, trở thành phi tần của hoàng đế cũng không phải là không thể.
Trần Lương Tài suy nghĩ bẩn thỉu, đương nhiên người làm mẹ như Cát Ánh Tuyết sẽ không đồng ý.
Trong lòng biết nhất thời không thể đưa con gái đi được, Cát Ánh Tuyết chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, sau khi phân tích lợi và hại cho con gái thì mang theo số lớn hồi môn rồi một mình rời đi.
Con gái thuở nhỏ rất thông minh, nhìn có vẻ yếu đuối mềm mại, thực ra rất hiểu chuyện.
=
Nàng đã hứa với con gái rồi, trước khi con gái cập kê thì chắc chắn nàng sẽ đón con bé đi một cách quang minh chính đại.
Cát Ánh Tuyết cũng thành công làm được điều đó.
Trải qua năm năm, vào lúc con gái mười hai tuổi, nàng dựa vào tay nghề thêu thùa thủ công tinh xảo của mình, được tuyển chọn vào hoàng cung, chuyên môn chế tác quần áo cho các quý nhân.
Lại tốn thêm hai năm nữa, nàng lấy lòng thái hậu, xin lão nhân gia hạ thánh chỉ, cho phép nàng nuôi dưỡng đứa con gái lớn đã thành danh ở kinh thành.
Thái hậu cũng là người hòa ly rồi lấy chồng lần hai, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của nàng, đã đồng ý với lời cầu xin của nàng.
Đến bây giờ Cát Ánh Tuyết vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ tức muốn hộc máu của Trần Lương Tài - người lúc đó đã trở thành quan ngũ phẩm.
Thái hậu nương nương là một vị lão nhân gia hiền từ, không chỉ có tự mình đổi tên cho con gái thành ‘Cát Tường’, ngụ ý là tương lai cả đời như ý cát tường, thậm chí bà còn phái người hộ tống mẹ con các nàng ra khỏi kinh thành nữa.
Mẹ con xa cách bảy năm, tuy rằng có lén lút thư từ qua lại, nhưng mà cũng không thể làm vơi bớt nỗi khổ cốt nhục tách rời mấy năm nay.
Cho nên khó khăn lắm mới đoàn tụ với nhau, bản chất hai người họ cũng không phải là người có tích cách ‘an phận’.
Thay đổi hình dạng, mang theo hai hầu gái có võ công cao cường mà mình đã tìm kiếm mấy năm nay, đi du ngoạn khắp nơi, không quan tâm những thế tục của trần gian này nữa.
Kết hôn hay không thì hai mẹ con nàng cũng không quan trọng lắm.
Nàng rất rõ ràng, Trần Lương Tài muốn giữ lại con gái để bồi dưỡng cẩn thận, chỉ là vì tương lai muốn leo cao hơn người ta, thậm chí lợi dụng sắc đẹp của con gái, đưa nó vào hoàng cung, trở thành phi tần của hoàng đế cũng không phải là không thể.
Trần Lương Tài suy nghĩ bẩn thỉu, đương nhiên người làm mẹ như Cát Ánh Tuyết sẽ không đồng ý.
Trong lòng biết nhất thời không thể đưa con gái đi được, Cát Ánh Tuyết chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, sau khi phân tích lợi và hại cho con gái thì mang theo số lớn hồi môn rồi một mình rời đi.
Con gái thuở nhỏ rất thông minh, nhìn có vẻ yếu đuối mềm mại, thực ra rất hiểu chuyện.
=
Nàng đã hứa với con gái rồi, trước khi con gái cập kê thì chắc chắn nàng sẽ đón con bé đi một cách quang minh chính đại.
Cát Ánh Tuyết cũng thành công làm được điều đó.
Trải qua năm năm, vào lúc con gái mười hai tuổi, nàng dựa vào tay nghề thêu thùa thủ công tinh xảo của mình, được tuyển chọn vào hoàng cung, chuyên môn chế tác quần áo cho các quý nhân.
Lại tốn thêm hai năm nữa, nàng lấy lòng thái hậu, xin lão nhân gia hạ thánh chỉ, cho phép nàng nuôi dưỡng đứa con gái lớn đã thành danh ở kinh thành.
Thái hậu cũng là người hòa ly rồi lấy chồng lần hai, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của nàng, đã đồng ý với lời cầu xin của nàng.
Đến bây giờ Cát Ánh Tuyết vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ tức muốn hộc máu của Trần Lương Tài - người lúc đó đã trở thành quan ngũ phẩm.
Thái hậu nương nương là một vị lão nhân gia hiền từ, không chỉ có tự mình đổi tên cho con gái thành ‘Cát Tường’, ngụ ý là tương lai cả đời như ý cát tường, thậm chí bà còn phái người hộ tống mẹ con các nàng ra khỏi kinh thành nữa.
Mẹ con xa cách bảy năm, tuy rằng có lén lút thư từ qua lại, nhưng mà cũng không thể làm vơi bớt nỗi khổ cốt nhục tách rời mấy năm nay.
Cho nên khó khăn lắm mới đoàn tụ với nhau, bản chất hai người họ cũng không phải là người có tích cách ‘an phận’.
Thay đổi hình dạng, mang theo hai hầu gái có võ công cao cường mà mình đã tìm kiếm mấy năm nay, đi du ngoạn khắp nơi, không quan tâm những thế tục của trần gian này nữa.
Kết hôn hay không thì hai mẹ con nàng cũng không quan trọng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.