Thập Niên 80: Xuyên Không Thành Con Ghẻ
Chương 39: Hỏi Tin Tức
Nguyệt Bán Tường Vi
18/04/2023
Đây không phải là lần đầu tiên Cát Tường đến nơi này, cho nên cô vừa bước chân vào thì một cảnh sát trẻ tuổi ở bên trong đã chạy ra tươi cười chào hỏi với cô:
“Ôi, Cát Tường đến rồi, đến tìm cục trưởng Cát à, thật là không khéo, ông ấy vừa đi ra ngoài rồi.”
Cục trưởng Cát là bác năm của Cát Tường - Cát Binh.
Vào năm bảy mươi bảy, ông ấy vừa ngoài ba mươi, ở cuối những năm thanh xuân, ông ấy và vợ mình đã thi đậu trường cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp đại học mấy năm, hai vợ chồng cũng không ở lại thành phố lớn mà trở lại quê hương.
Trải qua những năm nay cố gắng phấn đấu, Cát Binh giờ đã trở thành đồn trưởng đồn cảnh sát thị trấn, nghe nói sắp tới sẽ được điều lên huyện.
Bác năm không ở đây, Cát Tường cũng không thấy bất ngờ lắm, nhìn đồn cảnh sát thị trấn có vẻ lớn, nhưng thực ra chỉ có tổng cộng sáu nhân viên cảnh vụ, trong đó người được biên chế chính thức còn ít hơn, là người đứng đầu đồn cảnh sát, Cát Binh thường xuyên ra ngoài điều tra vụ án, rất bận rộn nhiều việc.
Cát Tường mấp máy đôi môi đỏ hồng, hỏi lại: “Vậy bác gái cháu có ở đây không ạ?”
Cảnh sát trẻ tuổi vỗ trán một cái, nói: “Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này, chị Lưu có ở đây, cháu tự đến văn phòng tìm chị ấy nhé.”
Bác gái có ở đây là được, cuối cùng cũng không phải đi một chuyến không công, Cát Tường cảm ơn vị cảnh sát đó rồi quen đường quen nẻo đi đến năm phòng của bác gái năm.
=
“Sao Cát Tường lại đến đây? Mau lại đây ngồi đi.”
Lưu Tuệ hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò nhưng mà tư thế ngồi lại rất đĩnh đạc, bà ấy là một người có tích cách nghiêm túc, lúc nhìn thấy cháu gái nhà mình, gương mặt cứng nhắc đã nhu hòa hơn rất nhiều, bà ấy thả chiếc bút trên tay xuống, giơ tay chào hỏi.
Cát Tường cất bước đi vào trước bàn làm việc của bác gái năm, bỏ cặp sách sau lưng ra rồi mới ngồi xuống ghế.
Cô cong cong mắt: “Bác gái năm, cháu đến tìm bác năm, muốn hỏi ông ấy xem là trước đó cháu nhờ ông ấy tìm giúp bọn buôn người đó đã có tin tức gì chưa ạ.”
Lúc vừa đến thế giới này được nửa tháng, sau khi đã rõ ràng tất cả mọi chuyện, Cát Tuyết đã vẽ ra ngoại hình của bọn buôn người trong trí nhớ, giao cho anh năm đang làm việc ở đồn cảnh sát, mặc dù ký ức có hơi mơ hồ, nhưng mà hình dáng đại khái hẳn là không sai.
“Ôi, Cát Tường đến rồi, đến tìm cục trưởng Cát à, thật là không khéo, ông ấy vừa đi ra ngoài rồi.”
Cục trưởng Cát là bác năm của Cát Tường - Cát Binh.
Vào năm bảy mươi bảy, ông ấy vừa ngoài ba mươi, ở cuối những năm thanh xuân, ông ấy và vợ mình đã thi đậu trường cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp đại học mấy năm, hai vợ chồng cũng không ở lại thành phố lớn mà trở lại quê hương.
Trải qua những năm nay cố gắng phấn đấu, Cát Binh giờ đã trở thành đồn trưởng đồn cảnh sát thị trấn, nghe nói sắp tới sẽ được điều lên huyện.
Bác năm không ở đây, Cát Tường cũng không thấy bất ngờ lắm, nhìn đồn cảnh sát thị trấn có vẻ lớn, nhưng thực ra chỉ có tổng cộng sáu nhân viên cảnh vụ, trong đó người được biên chế chính thức còn ít hơn, là người đứng đầu đồn cảnh sát, Cát Binh thường xuyên ra ngoài điều tra vụ án, rất bận rộn nhiều việc.
Cát Tường mấp máy đôi môi đỏ hồng, hỏi lại: “Vậy bác gái cháu có ở đây không ạ?”
Cảnh sát trẻ tuổi vỗ trán một cái, nói: “Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này, chị Lưu có ở đây, cháu tự đến văn phòng tìm chị ấy nhé.”
Bác gái có ở đây là được, cuối cùng cũng không phải đi một chuyến không công, Cát Tường cảm ơn vị cảnh sát đó rồi quen đường quen nẻo đi đến năm phòng của bác gái năm.
=
“Sao Cát Tường lại đến đây? Mau lại đây ngồi đi.”
Lưu Tuệ hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò nhưng mà tư thế ngồi lại rất đĩnh đạc, bà ấy là một người có tích cách nghiêm túc, lúc nhìn thấy cháu gái nhà mình, gương mặt cứng nhắc đã nhu hòa hơn rất nhiều, bà ấy thả chiếc bút trên tay xuống, giơ tay chào hỏi.
Cát Tường cất bước đi vào trước bàn làm việc của bác gái năm, bỏ cặp sách sau lưng ra rồi mới ngồi xuống ghế.
Cô cong cong mắt: “Bác gái năm, cháu đến tìm bác năm, muốn hỏi ông ấy xem là trước đó cháu nhờ ông ấy tìm giúp bọn buôn người đó đã có tin tức gì chưa ạ.”
Lúc vừa đến thế giới này được nửa tháng, sau khi đã rõ ràng tất cả mọi chuyện, Cát Tuyết đã vẽ ra ngoại hình của bọn buôn người trong trí nhớ, giao cho anh năm đang làm việc ở đồn cảnh sát, mặc dù ký ức có hơi mơ hồ, nhưng mà hình dáng đại khái hẳn là không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.