Thập Niên 80: Xuyên Không Thành Con Ghẻ
Chương 33: Nam Sinh
Nguyệt Bán Tường Vi
16/04/2023
Có thể có một số người cảm thấy nếu như tuyển những học sinh có ô dù như thế thì tỉ lệ lên lớp của trường làm sao mà cao được.
Đây là thành kiến của rất nhiều người, càng là gia tộc có nội tình thì sẽ yêu cầu càng cao với con cháu, trái lại con cháu của những nhà này thường có thành tích rất thấp.
Hơn nữa, một người có thể vững vàng làm hiệu trưởng của một trường cấp ba trực thuộc, lại còn có thể qua lại với những nhà có quyền có thế mà không rơi vào thế hạ phong thì liệu có thể là người ngu ngốc sao?
Hiệu trưởng bỏ ra một số tiền làm học bổng, dùng để thu hút những học sinh có thành tích xuất sắc, nhưng mà lại là con em của những gia đình nghèo khó,
Chỉ cần có thành tích học tập tốt, không những không cần tốn tiền học phí mà còn có phần thưởng phong phú nữa.
Cách làm như thế, ở những năm tám mươi vẫn là cái gì đó rất mới lạ, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
=
Buổi trưa mười hai giờ.
Là thời gian các học sinh nghỉ trưa.
Giữa trưa ánh nắng lên cao, trong lùm cây bên cạnh sân thể dục xi măng, có rất nhiều học sinh không thích ngủ trưa đang tụ tập tốp năm tốp ba.
Ở một nơi hẻo lánh nhất trong đó, có mấy nam sinh cao to đang ở trên một cây long não cổ thụ rậm rạp.
Trên tay nam sinh cao to ngồi dưới cùng cầm một máy chơi game đang thịnh hành nhất thời bấy giờ, ngón tay bấm lia lịa, vẻ mặt tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, người không biết còn tưởng cậu ấy đang nghiên cứu cái gì đó quan trọng lắm.
“Tôi nói này Nhị Cẩu, cậu vẫn còn đang chơi cái trò chơi dở hơi đấy của cậu à? Tôi cũng không hiểu nổi nữa, chỉ là một cái trò xếp hình thôi mà, cậu cũng chơi mấy tháng rồi đó? Thành thứ nhất cũng không qua nổi à ha ha, không phải anh em coi thường cậu, tôi thấy cậu từ bỏ được rồi đó, những thứ như là trí thông minh ấy, nó là bẩm sinh rồi.”
Trong giọng nói của nam sinh tuấn tú phong lưu này mang theo sự trêu chọc rõ ràng, nói xong lời này, cậu ấy còn ác ý duỗi chân ra, giở trò quấy rối vừa động mồm vừa động tay với người anh em đang phân cao thấp với máy chơi game.
Nam sinh cao to tên là Cẩu Lan Thần(*), nghe thấy người anh em Vệ Cẩn trêu chọc mình, cũng không thèm có một chút phản ứng lại, dù sao từ nhỏ đến giờ vì cái họ của mình mà cậu ấy đã bị đặt biệt danh quen rồi.
(*) Cẩu Lan Thần: chữ Cẩu trong tên nhân vật này là chữ cẩu trong ‘cẩu thả’, nhưng cũng đồng âm với chữ ‘cẩu’ trong ‘con chó’, chữ Lan Thần lại đồng âm với ‘Lang Thần’ trong ‘Nhị Lang Thần’ - Dương Tiễn, nên bị đặt biệt danh là ‘Nhị Cẩu’.
Nếu như ngày nào cũng tức giận thì cậu ấy đã sớm tức chết rồi.
Nhưng mà cậu ta dám duỗi chân ra? Duỗi chân ra thì thôi, thế mà vừa quấy rối một cái là cái thành mà chỉ một chút nữa thôi mình đã có thể chơi qua nhưng trong nháy mắt đã tan tành rồi.
Trông thấy trên màn hình của máy chơi game hiển thị hai chữ ‘thất bại’, lại nghe thấy tiếng trêu chọc chế giễu không ngừng bên tai của người anh em.
Đây là thành kiến của rất nhiều người, càng là gia tộc có nội tình thì sẽ yêu cầu càng cao với con cháu, trái lại con cháu của những nhà này thường có thành tích rất thấp.
Hơn nữa, một người có thể vững vàng làm hiệu trưởng của một trường cấp ba trực thuộc, lại còn có thể qua lại với những nhà có quyền có thế mà không rơi vào thế hạ phong thì liệu có thể là người ngu ngốc sao?
Hiệu trưởng bỏ ra một số tiền làm học bổng, dùng để thu hút những học sinh có thành tích xuất sắc, nhưng mà lại là con em của những gia đình nghèo khó,
Chỉ cần có thành tích học tập tốt, không những không cần tốn tiền học phí mà còn có phần thưởng phong phú nữa.
Cách làm như thế, ở những năm tám mươi vẫn là cái gì đó rất mới lạ, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
=
Buổi trưa mười hai giờ.
Là thời gian các học sinh nghỉ trưa.
Giữa trưa ánh nắng lên cao, trong lùm cây bên cạnh sân thể dục xi măng, có rất nhiều học sinh không thích ngủ trưa đang tụ tập tốp năm tốp ba.
Ở một nơi hẻo lánh nhất trong đó, có mấy nam sinh cao to đang ở trên một cây long não cổ thụ rậm rạp.
Trên tay nam sinh cao to ngồi dưới cùng cầm một máy chơi game đang thịnh hành nhất thời bấy giờ, ngón tay bấm lia lịa, vẻ mặt tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, người không biết còn tưởng cậu ấy đang nghiên cứu cái gì đó quan trọng lắm.
“Tôi nói này Nhị Cẩu, cậu vẫn còn đang chơi cái trò chơi dở hơi đấy của cậu à? Tôi cũng không hiểu nổi nữa, chỉ là một cái trò xếp hình thôi mà, cậu cũng chơi mấy tháng rồi đó? Thành thứ nhất cũng không qua nổi à ha ha, không phải anh em coi thường cậu, tôi thấy cậu từ bỏ được rồi đó, những thứ như là trí thông minh ấy, nó là bẩm sinh rồi.”
Trong giọng nói của nam sinh tuấn tú phong lưu này mang theo sự trêu chọc rõ ràng, nói xong lời này, cậu ấy còn ác ý duỗi chân ra, giở trò quấy rối vừa động mồm vừa động tay với người anh em đang phân cao thấp với máy chơi game.
Nam sinh cao to tên là Cẩu Lan Thần(*), nghe thấy người anh em Vệ Cẩn trêu chọc mình, cũng không thèm có một chút phản ứng lại, dù sao từ nhỏ đến giờ vì cái họ của mình mà cậu ấy đã bị đặt biệt danh quen rồi.
(*) Cẩu Lan Thần: chữ Cẩu trong tên nhân vật này là chữ cẩu trong ‘cẩu thả’, nhưng cũng đồng âm với chữ ‘cẩu’ trong ‘con chó’, chữ Lan Thần lại đồng âm với ‘Lang Thần’ trong ‘Nhị Lang Thần’ - Dương Tiễn, nên bị đặt biệt danh là ‘Nhị Cẩu’.
Nếu như ngày nào cũng tức giận thì cậu ấy đã sớm tức chết rồi.
Nhưng mà cậu ta dám duỗi chân ra? Duỗi chân ra thì thôi, thế mà vừa quấy rối một cái là cái thành mà chỉ một chút nữa thôi mình đã có thể chơi qua nhưng trong nháy mắt đã tan tành rồi.
Trông thấy trên màn hình của máy chơi game hiển thị hai chữ ‘thất bại’, lại nghe thấy tiếng trêu chọc chế giễu không ngừng bên tai của người anh em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.