[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 5: Hết Khờ Rồi 2
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
"Tôi không làm, mấy người không tận mắt nhìn thấy tôi đẩy cô ta, dựa vào đâu nói cô ta rớt xuống nước là do tôi chứ? Hơn nữa, anh Giang Tông, chẳng lẽ tình cảm của em đối với anh anh không rõ sao? Anh là sinh viên đại học, tương lai tiền đồ vô lượng, một đứa ngốc như cô ta sẽ chỉ là vật cản đường của anh mà thôi, anh bị người trong thôn chê cười bao lâu, anh quên rồi sao?”
Trương Lan Lan nóng nảy, bắt đầu nói không lựa lời, cũng không giả bộ, trắng trợn bày ra thái độ căm ghét Tần Mạn.
"Cô ấy dù ngốc nhưng tâm hồn trong sáng, không giống một số người trời sinh lòng dạ bẩn thỉu!"
Giang Tông đại khái cũng đoán được chuyện này có liên quan đến Trương Lan Lan, nhưng anh không bắt tận tay day tận mặt được nên cũng không tiện điều tra sâu hơn.
Tần Mạn rất hài lòng với phản ứng của Giang Tông, còn biết bảo vệ mình, không khó nhìn ra phẩm tính của người đàn ông này coi như ngay thẳng, từ lúc anh không chê mình là đồ ngốc rồi cưới mình về nhà cũng đủ thể hiện rồi.
Giang Tông bị bỏ thuốc, sau đó chứng thực, nhưng vẫn không tìm thấy người đứng sau màn, anh và Tần Mạn ván đã đóng thuyền nên không tiếp tục truy cứu nữa.
Tần Mạn rút tay khỏi tay Giang Tông, sau đó đi tới trước mặt Trương Lan Lan, cô cao một mét sáu mấy, cao hơn Trương Lan Lan nửa cái đầu, khí thế càng áp đảo.
"Nhờ cô đẩy tôi xuống đập chứa nước, tôi bị kích thích nên giờ không còn ngốc nữa rồi. Sau này cô nhìn thấy tôi tốt nhất là cách xa một chút, tính tôi không dễ chịu lắm, tôi sợ tôi không kiềm được mà ra tay đánh cô một trận đấy. Còn nữa, tôi tên Tần Mạn, không tên Tiểu Trúc, nhé? Hai ta không thân quen đến thế đâu!”
Tần Mạn nhướng mày, nhìn khuôn mặt đủ mọi màu sắc của Trương Lan Lan liền thấy sung sướng vô cùng.
"Đi thôi các con, chúng ta về nhà!" Tần Mạn xoay người, mỗi tay dắt một cục cưng rồi đi về nhà.
Giang Tông cũng kinh ngạc như Trương Lan Lan, nhưng anh không lộ ra mặt, nhìn khí thế và giọng điệu tranh luận vừa rồi của Tần Mãn, có vẻ như cô thực sự đã khá hơn.
Lần rơi xuống nước này lại trong cái rủi có cái may, giúp cô khỏi bệnh!
Tần Mạn đi một đoạn, phát hiện Giang Tông còn chưa theo kịp nên quay đầu gọi anh.
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo!”
Giang Tông nghe tiếng, nhấc chân đi theo, lúc đi ngang qua Trương Lan Lan, anh còn tiện thể để lại một câu:
"Nể mặt trưởng thôn, tôi không hy vọng còn có lần sau!"
Đúng vậy, Trương Lan Lan là con gái trưởng thôn nên bình thường vô cùng ương ngạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Lan Lan nóng nảy, bắt đầu nói không lựa lời, cũng không giả bộ, trắng trợn bày ra thái độ căm ghét Tần Mạn.
"Cô ấy dù ngốc nhưng tâm hồn trong sáng, không giống một số người trời sinh lòng dạ bẩn thỉu!"
Giang Tông đại khái cũng đoán được chuyện này có liên quan đến Trương Lan Lan, nhưng anh không bắt tận tay day tận mặt được nên cũng không tiện điều tra sâu hơn.
Tần Mạn rất hài lòng với phản ứng của Giang Tông, còn biết bảo vệ mình, không khó nhìn ra phẩm tính của người đàn ông này coi như ngay thẳng, từ lúc anh không chê mình là đồ ngốc rồi cưới mình về nhà cũng đủ thể hiện rồi.
Giang Tông bị bỏ thuốc, sau đó chứng thực, nhưng vẫn không tìm thấy người đứng sau màn, anh và Tần Mạn ván đã đóng thuyền nên không tiếp tục truy cứu nữa.
Tần Mạn rút tay khỏi tay Giang Tông, sau đó đi tới trước mặt Trương Lan Lan, cô cao một mét sáu mấy, cao hơn Trương Lan Lan nửa cái đầu, khí thế càng áp đảo.
"Nhờ cô đẩy tôi xuống đập chứa nước, tôi bị kích thích nên giờ không còn ngốc nữa rồi. Sau này cô nhìn thấy tôi tốt nhất là cách xa một chút, tính tôi không dễ chịu lắm, tôi sợ tôi không kiềm được mà ra tay đánh cô một trận đấy. Còn nữa, tôi tên Tần Mạn, không tên Tiểu Trúc, nhé? Hai ta không thân quen đến thế đâu!”
Tần Mạn nhướng mày, nhìn khuôn mặt đủ mọi màu sắc của Trương Lan Lan liền thấy sung sướng vô cùng.
"Đi thôi các con, chúng ta về nhà!" Tần Mạn xoay người, mỗi tay dắt một cục cưng rồi đi về nhà.
Giang Tông cũng kinh ngạc như Trương Lan Lan, nhưng anh không lộ ra mặt, nhìn khí thế và giọng điệu tranh luận vừa rồi của Tần Mãn, có vẻ như cô thực sự đã khá hơn.
Lần rơi xuống nước này lại trong cái rủi có cái may, giúp cô khỏi bệnh!
Tần Mạn đi một đoạn, phát hiện Giang Tông còn chưa theo kịp nên quay đầu gọi anh.
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo!”
Giang Tông nghe tiếng, nhấc chân đi theo, lúc đi ngang qua Trương Lan Lan, anh còn tiện thể để lại một câu:
"Nể mặt trưởng thôn, tôi không hy vọng còn có lần sau!"
Đúng vậy, Trương Lan Lan là con gái trưởng thôn nên bình thường vô cùng ương ngạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.